CHIẾC KÈN THIÊN NGA - Trang 13

- Tôi cũng nghĩ thế - chị vợ đáp - nhưng nếu không phải là một cậu bé

đang ngồi trên khúc gỗ ở đằng kia thì tên tôi không phải là thiên nga Cơ-
mút nữa.

Thiên nga đực tức giận:

- Tôi không bay suốt qua cả miền bắc đến Canađa để dính dáng tới

một cậu bé. Chúng ta tìm tới chốn thơ mộng điền viên này, nơi ẩn nYu
hoang vắng này để được tận hưởng sự riêng tư biệt lập kia mà.

- Phải - chị vợ nói. - Tôi cũng chẳng thích thú gì khi nhìn thấy cậu bé,

nhưng phải công nhận là cách xử xự của cậu ta không đến nỗi nào. Cậu bé
trông thấy chúng ta, nhưng không ném đá hay ném gậy. Cậu ta không quấy
phá. Cậu ta chỉ quan sát thôi.

- Tôi chẳng khoái gì được quan sát cả, - thiên nga đực ca cẩm. - Tôi

không bay cả quãng đường dài dằng dặc ấy đến Canađa để bị quan sát. Hơn
nữa, ngoài tôi ra, tôi không muốn ai quan sát mình cả. Mình đang đẻ một
quả trứng - tôi nghĩ vậy - và mình có quyền được hưởng sự riêng tư. Kinh
nghiệm của tôi là mọi đứa con trai đều hay ném đá và ném gậy. Đó là bản
chất của chúng. Tôi sẽ bay tới và tấn công thằng bé đó bằng đôi cánh mạnh
mẽ này và nó sẽ tưởng rằng nó bị đánh bằng một cái dùi cui. Tôi sẽ cho nó
một cú điếng người.

- Hượm đã - thiên nga cái nói. - Bắt đầu gây chiến bây giờ chả có tác

dụng gì cả. Hiện giờ cậu bé chưa làm gì phiền tôi. Cậu ta cũng chưa quấy
nhiễu gì mình.

- Nhưng làm sao mà cậu ta đến đây được nhỉ? - Anh chồng không

thầm thì nữa mà bắt đầu cao giọng. - Cậu ta đi đến đây bằng phương tiện gì
nhỉ? Bọn con trai không thể bay, và ở miền này của Canađa làm gì có
đường đi. Xa lộ gần nhất cũng cách đây tới 50 dặm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.