Kazimierz Korkozowicz
Chiếc măng - tô trắng kẻ ô vuông
Dịch giả: Thu Hạnh
Phần 24 - 25
PHẦN 24
Từ lúc trốn thoát đến giờ, cảm giác mình đang bị ai đó săn đuổi, lùng bắt,
không một phút nào rời khỏi tâm trí An-ca. Cô vội vã ngoặc ngay xe lại,
phóng thật nhanh để rời khỏi cái lán ấy, càng nhanh và càng xa bao nhiêu
càng tốt bấy nhiêu. Hai hãy đèn đường cách quãng nhau đều tăm tắp, chạy
dọc hai bên đại lộ và những ô cửa sổ đen thẫm như thể những cặp mắt
không tròng vẫn dõi theo cô suốt dọc con đường mà cô đang đi, mà lúc này
không còn mấy ai qua lại nữa.
Sau tất cả những gì mà cô đã trải qua, sau những giờ phút khủng khiếp ấy,
cảnh đường phố vắng lặng vẫn lấp lánh ánh điện đó, lại lảm cho An-ca sợ
hãi và đầu óc cô cứ mụ đi vì kinh hoàng. Cô cho xe rẽ vào một phố vắng,
đỗ xịch bên vỉa hè để có đủ thì giờ bình tâm lại và ngẫm nghĩ xem sẽ làm gì
bây giờ.
Không thể trở về nhà người bạn gái mà cô đã nương thân mấy ngày vừa
qua được nữa rồi. Đi đâu cũng được miễn là đừng bén mảng tới đó. Địa chỉ
ấy, bọn lưu manh kia đã biết. Mà dù cô không vế đó, bọn chúng cũng vẫn
cứ đến đó tìm cô. An-ca thu người lại, ngồi nép trong xe và cô điểm lại
trong óc những gì đã xảy ra mấy hôm nay. Cô bất giác nhớ lại gương mặt
hiền từ của chàng trai đã ở bên cô trong cái đêm cuối cùng trước ngày xảy
ra tai họa – một gương mặt can đảm, xinh đẹp với nụ cười đến là ngỗ
nghịch trên môi – và tự dưng, cô bỗng ao ước muốn được gặp lại người đó,
ngã vào hai vòng tay âu yếm của anh ta để được anh che chở.
Nhưng rồi cô lại cảm thấy ngay rằng đó chẳng qua chỉ là những ước võng
hão huyền, viển vông. Cô cũng đủ tỉnh táo để hiểu tình cảnh của mình đang
lâm vào.
Cô điểm lại trong óc những người bạn. Nhưng ngoài Dô-xka ra, mà lúc này
không thể nghĩ đến được nữa rồi, cô cảm thấy không còn một ai đáng tin