cậy nữa cả. Nương thân ở nhà họ thật mà khó an toàn. Trở về chỗ bà dì ở
Ô-khô-ta ư? Không đời nào! Vì địa chỉ đó, cô đã từng ghi cho không biết
bao nhiêu là bạn bè, là người quen. Đã thế thì chắc chắn bọn khốn nạn kia
cũng biết. Tính sao đây nhỉ?
Hay là rời khỏi Vác-xa-va? Cô nhớ ngay đến ông chú ruột Y-u-ze-phơ. Đã
lâu cô chưa về thăm nên chắc ông cụ sẽ mừng lắm đấy nếu thấy cô xuất
hiện. Thôi, cứ hẵng ở tạm đó vài hôm rồi sẽ liệu sau. Cả đối với chỗ tiền
mình đang giữ đây lẫn tính mạng của chính mình. Món tiền ấy, cô báo với
công an là tốt nhất. Nhưng bằng cách nào? Phải trù tính ra sao để khỏi bị
nghi là mình đã giết Vich-to và cùng gã nhúng tay vào vụ trộm.
Nhớ đến khỏan tiền, cô lập tức nhớ ngay đến chuyện tờ biên lai dắt trong
khe cửa nhà bếp. Phải nhanh chóng lấy lại tờ biên lai vì bọn lưu manh đã
buộc cô phải khai là đã giấu nó ở đâu. Vả lại, chẵng lẽ cứ đầu bù tóc rối, ăn
mặc bẩn thỉu, nhếch nhác, chân đi đôi bít tất rách bươm thế này mà đến
Da0lê-xy-e gặp ông chú? Như vậy, đằng nào cũng phải ghé về Gi-ma-lư…
Ít ra cũng là để ăn mặc cho tử tế, lấy theo ít đồ đạc gì đó, và dĩ nhiên cả tờ
biên lai nữa. Ngoài ra, còn hai nghìn lô-ti tiền riêng mình nhét trong cái
hòm dưới bếp, cũng phải cầm theo để chi dùng. Với lại cả cái ví đựng giấy
tờ mà suýt nữa thì quên mất. Thôi, đằng nào cũng phải đến Gi-ma-lư.
Nhưng bằng cách nào? Chỉ có cách phải nhanh chân lên. Nếu cô bị đuổi
theo, ít ra cũng phải đến đó trước lúc bọn chúng bổ tới tìm.
Bây giờ mọi cái chỉ còn tùy thuộc vào chỗ: bao giờ thì bọn chúng hay được
tin mình bỏ trốn. nếu chúng không phát hiện được sớm thì ít ra mình cũng
còn được vài phút để tạt đến nhà Do-xka rồi chuồn đi trước khi bọn chúng
vác mặt tới.
Cô rất vội và cũng đang rất cần đến chiếc xe này. Cô không tài nào hiểu
được kẻ đã cứu mình là ai. Ai mà lại xuất hiện đường đột đến thế và đúng
lúc đến thế không biết? Cô vội vã nhìn ra xung quanh. Phố này vắng thật.
Vì thế, cô đánh bạo, bật đèn trong xe lên, lục lọi mấy cái túi vải trên cửa xe,
hy vọng sẽ biết được đôi điều về chủ nhân chiếc ô tô này. Mãi sau, cô mới
tìm thấy trong chiếc hộp con, bên cạnh tấm bảng điều khiển, chiếc ví đựng
giấy tờ. Cô đọc thấy họ tên và địa chỉ nhưng cô cảm thấy hoàn toàn xa lạ.