CHIẾC MĂNG - TÔ TRẮNG KẺ Ô VUÔNG - Trang 134

Cụ thủ quỹ lắc đầu:
- Không, chẳng mấy khi thế đâu, tôi xin đoan chắc với ông như thế đấy.
Phải nói là hãn hữu lắm kia mới đúng. Nhưng tối hôm ấy, tôi buộc lòng
phải ở lại. Ông biết đấy: còn có một mình tôi thôi, mà mai đã phải phát
lương rồi.
- Hóa ra chuyện phát lương chưa được chuẩn bị gì cả ả? – Vưđ-ma ngạc
nhiên.
- Chưa ạ, tôi chưa kịp làm.
- Thế mà tôi lại nghe bảo: vì vắng người giúp việc phụ vào nên cụ không
muốn phát lương, để chuyển sang hôm sau.
- Đúng thế, chính đó là lẽ thứ hai đấy ạ.
- Hừm… Cùng đành phải đồng ý với cách giải đáp của cụ thôi. Ta tiếp nhé.
Ông thủ quỹ đỏ mặt lên và thốt ra ngoài miệng:
- Nghĩa là, ông không tin điều tôi vừa nói chứ gì?
- Về nguyên tắc thì tôi không được phép hoàn toàn tin tưởng vào những
điều người ta khai báo. Nhưng có lẽ trong trường hợp này, tôi đã quá đa
nghi… - thiếu tá nói thêm để giản hòa.
Ông Bê-let-xki mím chặt môi và hằn học nhìn Vưđ-ma nhưng chẳng nói
năng gì. Đúng lúc ấy, một hồi chuông điện thoại réo lên. Thiếu tá lặng thinh
ngồi nghe, buông một tiếng “cám ơn” gọn lỏn rồi tiếp tục câu chuyện bỏ
dở.
- Chúng ta đã dừng lại ở việc cụ rời cơ quan quá muộn. Tôi muốn biết: cụ
đi qua cái lối giữa phòng hành chính và cổng ra vào lúc mấy giờ?
- Tôi đã khai cả rồi. Không lẽ tôi cứ phải nhắc đi nhắc lại mỗi một chuyện
đó?
- Chẳng sao cả đâu. Đề nghị cụ nhắc lại cho.
- Lúc mười giờ mười.
- Cụ không nhầm đấy chứ? Làm sao cụ lại biết đích xác l1uc ấy là mười giờ
mười?
- Vì tôi nhìn cái đồng hồ treo trên lối đi.
- Cụ dừng lại đó bao lâu? Và làm gì ở đó? Xin cụ kể thật chi tiết cho.
- Thật tình thì tôi chẳng có gì để kể với ông cả. Tôi chỉ nói dăm ba câu tầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.