CHIẾC MĂNG - TÔ TRẮNG KẺ Ô VUÔNG - Trang 132

Gher-man nhìn ra cửa sổ, ngẫm nghĩ mất một lúc.
- Hình như sau mười giờ.
- Gặp ai ở đó?
- Chỉ có La-bu-xơ thôi. Hôm ấy ông ta trực tại trạm ấy.
- Không còn một ai khác nữa chứ?
- Vâng, chỉ một mình La-bu-xơ thôi.
- Ông ấy đang làm gì? Có ngủ gật không?
- Không, ông ấy vừa ăn tối xong, đang thu dọn mấy cái ngăn cặp lồng.
- Hôm ấy ông La-bu-xơ ăn món gì?
- Hình như súp thì phải – giọng của Gher-man thoáng chút ngạc nhiên.
- Các ông trò chuyện gì với nhau hôm ấy?
- Bây giờ khó nhớ lại lắm ạ - Gher-man càng ngạc nhiên hơn, nhìn chằm
chằm vào mắt thiếu tá – Dăm câu vớ vẩn gì đó. Nên quên ngay cả đi rồi.
Thiếu tá cười khẩy
- Hẵng cứ cho thế đi. Thế hai người nòi chuyện với nhau bao lâu?
- Chỉ mươi phút là cùng.
- Bây giờ, anh kể thật tỉ mì đi: trong lúc trò chuyện đó, ông La-bu-xơ làm
gì và ông làm gì?
Bây giờ đến lượt Gher-man cười khẩy, môi cong lên, ra cách bảo: ông thiếu
tá này toàn tò mò những chuyện không đâu. Tuy thế, ông ta vẫn lấy vẻ
nghiêm nghị kể tiếp:
- La-bu-xơ đứng bên chiếc bàn trực thu dọn mấy cái ngăn cặp lồng. Tôi lại
gần, đẩy mấy cái thứ đó ra rồi ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh. Ông ấy
cũng ngồi ngay xuống móc trong túi ra mấy điếu thuốc, châm lửa hút, sau
khi ăn xong bữa tối. Tôi cũng hút luôn.
- La-bu-xơ lấy thuốc ra hay ông lấy ra?
Gher-man ném lên thiếu tá một cái nhìn vội vã, tỏ vẻ ngạc nhiên trước câu
hỏi ấy, vì không thể nào ngờ được rằng ông ta đã nói như thế mà thiếu tá
còn hỏi một câu như vậy.
- Ồ, dĩ nhiên là ông ấy móc thuốc ra – Gher-man nhắc lại với một giọng
đầy tự tin – Thậm chí tôi còn nhớ là ông ấy đánh diêm, chìa cho tôi châm
nữa kia. Nếu tôi đã mời, thì việc gì tôi lại phải chờ ông ấy đưa diêm cho.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.