CHIẾC MĂNG - TÔ TRẮNG KẺ Ô VUÔNG - Trang 135

phào với bác gác đêm rồi ra về ngay.
- Chờ cho một tí cụ Bê-let-xki nhé. Thế nghĩa là cụ chỉ nói mấy câu lúc đi
qua chứ không dừng lại phải không ạ? Vừa đi vừa nói trước lúc ra cổng
đúng thế chứ?
- Không, không phải thế. Tôi bước lại cái bàn chỗ ông gác đêm ngồi và
dừng lại một lát.
- Lúc đó, ông ta làm gì? Tôi cứ hay ngắt lời cụ phải không ạ? Đừng bực, cụ
nhé!
- Làm gì à? – Ông thủ quỹ coi như bỏ ngoài tai câu nói vừa rồi của thiếu tá
– Đúng, tôi nhớ ra rồi. Ông ta ngồi ăn súp trong cái cặp lồng lính tráng vẫn
dùng ấy.
- Đấy, cụ thấy chưa nào, câu chuyện hôm nay rõ ràng có khá hơn hôm nọ.
Thế cụ nói gì với ông ấy?
- Tôi không nhớ - trán ông già đã rịn mồ hôi.
- Lẽ nào cụ lại không nhớ nhỉ? Cụ nhắc ông ta đã mấy giờ rồi? Nghe thế,
ông ta cũng ngẩng đầu lên, đúng thế chứ?
- Chắc thế. Nhớ những chuyện lặt vặt ấy khó lắm.
- Không lặt vặt đâu cụ Bê-let-xki ơi, vì ông gác đêm đã bị đánh thuốc mê
đấy. Bởi thế tôi mới phải cố xác minh: chuyện ấy xảy ra lúc mấy giờ?
Phản ứng của ông thủ quỹ hết sức bất ngờ
- Hi… hi… hi… - một chuỗi cười khá đặc buột ra – Thế ông tưởng tôi đã
đánh thuốc mê bác gác đêm ấy chứ gì? Được lắm. Đêm nào tôi cũng không
chợp mắt vì vụ trộm ấy, thế mà ông lại cho tôi là kẻ nối giáo cho giặc
nhúng tay vào chuyện trộm cắp. Thật đến là tội nghiệp cho cái thân già.
Vưđ-ma vừa gõ gõ đầu bút chì xuống mặt bàn, vừa nhìn chằm chằm ông
thủ quỹ. Thấy Vưđ-ma chăm chú nhìn mình, ông già bỗng nghẹn cả giọng,
rướn hai hàng lông mày lên.
Vưđ-ma ngả người vào lưng ghế.
- Cụ cứng cựa thật đấy, cụ Bê-let-xki ạ - anh cười khẩy – Nhưng thôi,
không sao. Tôi nghĩ tôi còn có cơ hội để trò chuyện cùng cụ vài bận nữa.
Vụ điều tra này xem chừng còn lâu mới kết thúc… Hôm nay ta hẵng tạm
kết thúc ở đây đã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.