CHIẾC MĂNG - TÔ TRẮNG KẺ Ô VUÔNG - Trang 81

gây nên thế? Cơ sự thế nào vậy?
Những câu hỏi kỳ lạ ấy làm cô sợ. Sao ông ta lại nói đến chuyện góa phụ
nhỉ? Có chuyện gì xảy ra vậy? Khó khăn lắm cô mới giữ được hơi thở bình
thường.
- Ông muốn nói đến Vich-to phải không? Chúng tôi chia tay nhau rồi…
Lâu nay tôi có gặp lại đâu… - cô nói rất khẽ, cảm thấy mặt tái đi.
- Ra cô chưa tin sao? – Di-u-tếch cúi người xuống, rồi hạ giọng – Anh ta bị
giết, cách đây hình như hai ba ngày rồi.
- Chết rồi ư? Vích-to! Trời ơi! Có lẽ người ta đồn bậy hay sao ấy, chứ có
thấy báo chí đả động gì đén chuyện ấy đâu.
- Bậy gì nữa, báo hơi đâu đưa tin riêng về từng vụ. Một thằng bạn của
Vích-to có ghé đến chỗ anh ta. Nhưng cửa đã bị niêm phong. Có điều, cả
khu nhà đang kháo ầm lên về chuyện đó… Nhờ bà con hàng xóm mà cậu
này hay tin đấy.
- Khủng khiếp quá! Khó mà tin được – An-ca cảm thấy choáng váng như
sắp ốm – Ông Di-u-tếch, tôi chẳng còn nuốt nổi một thứ gì nữa đâu. Ông
chỉ cho một cốc vốt-ka và tách cà phê thôi nhé.
Thấy mặt cô gái tái nhợt, người hầu bàn vội trở gót quay đi và chỉ một phút
sau đã mang những món cô gái vừa đặt tới. Rồi, khi cô gái vừa lấy tiền ra
trả và châm thuốc hút, thì ông ta liền tiến ngay sau bức bình phong, dùng
che lối vào của gian bếp. Ông ta gật gật mấy cái liền để gọi cô bán hàng lại
và bảo khẽ:
- Va-xka, cô trông chừng hộ tôi mười lăm phút nhé! Tôi đảo lại đằng kia tí
rồi về ngay đấy – và không đợi cô kia trả lời, ông ta đã cởi phăng ngay
chiếc blu-dông trắng ra, khoác áo vét-tông vào.
- Được, nhưng phải nhanh chân lên đấy. Muốn “cua” con bé kháu khỉnh kia
chứ gì?
- Đâu dám. Ruột gan tôi còn ở chỗ khác kia. Tôi sẽ quay lại ngay đấy –
Ông ta đẩy cái bình phong cho hẹp lại một chút nữa và nhìn vào phòng ăn.

Thấy An-ca đã đứng lên, ông ta liền ba chân bốn cẳng lao ra cổng. Rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.