CHIẾC NHẪN TÌNH YÊU - Trang 96

Trên đường chẳng gặp ai. Họ đi suốt năm tiếng đồng hồ. Gerhard có thể

đi mau hơn, nhưng phải chờ ông Walmar. Khi họ tới biên giới thì thấy hàng
rào kẽm gai dài mấy dặm. Xa xa có tiếng xe lính tuần biên giới. Bọn lính
này đã rời canh gác từ hai giờ đồng hồ trước. Walmar lôi chiếc kềm cắt kẽm
trong túi áo ra. Ông cắt tới đâu thì Gerhard vạch ra tới đó, vừa đủ một lỗ
rộng cho họ bò qua.

Tim Walmar đập thình thịch. Nếu lính biên giới bắt gặp như thế là bắn

ngay. Ông không lo cho bản thân ông, chỉ lo cho người con trai tươi trẻ của
ông. Họ bò nhanh qua. Ông nghe tiếng áo ông bị rách xẹt xẹt. Nhưng chỉ
một lát sau họ đã đứng trên phần đất Thụy Sĩ, sát một bụi cây giữa đất
trống. Walmar ra dấu và hai cha con bắt đầu chạy lúp xúp. Thời gian kéo
dài tưởng như cả tiếng đồng hồ. Nhưng chẳng có ai theo dõi họ. Một lát cả
hai dừng lại.

Hai năm trước thì chuyện này rất khó, nhưng mấy tháng gần đây vì thiếu

lính qua, nên trên biên giới này rất ít lính tuần tra.

Hai cha con đi nửa giơ thì tới Basel, trời vừa sáng. Mặt trời dần dần ló

dạng rực rở. Walmar quàng tay ôm gai con, cảm thấy cuộc đời mới tự do tốt
đẹp mở ra cho họ, ít nhất là cho đến lúc hết chiến tranh.

Chân rất đau họ cũng kéo đến được nhà ga, may kịp chuyến xe đầu, mua

vé đi Zurich. Ông Walmar ngồi yên trên xe, nhắm mắt thiếp ngủ. Mmột lúc
lâu sau, Gerhard kéo tay ông và nói:

- Ba à... Con chắc mình đến nới rồi.

Ông Walmar mở mắt nhìn ra, thấy nhà thờ Grossmunster ở xa xa, và

ngọn núi Uetliberg, ông nói:

- Phải rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.