rụng trứng vẫn được giải thích nhưng dưới hình thức một phản ứng phụ của
cơ thể với mục đích chính là tăng khả năng thụ thai.
Cả Rock và Pincus đều không nghĩ rằng tiêm một lượng lớn
progesterone là biện pháp ngừa thai dài hạn khả dĩ. Pincus bắt đầu tiếp xúc
với các công ty dược để tìm hiểu xem đã có bất cứ hợp chất progesterone
nhân tạo nào được phát triển có dược lực mạnh với liều thấp và có thể được
đưa vào cơ thể qua đường uống hay chưa. Và ông đã có câu trả lời: có hai
hợp chất progestin tổng hợp đạt yêu cầu. Công ty dược G. D. Searle tại
Chicago đã đăng ký bản quyền một phân tử rất giống với phân tử Djerassi
tổng hợp được ở Syntex. Phân tử norethynodrel của G. D. Searle chỉ khác
với norethindrone ở vị trí của một nối đôi. Phân tử có hiệu quả được giả
định là norethindrone; khi uống vào, các acid dạ dày được cho là sẽ điều
chỉnh vị trí của nối đôi trong phân tử norethynodrel để biến nó thành phân
tử đồng phân norethindrone - cùng công thức hóa học với một chút khác
biệt trong cách sắp xếp cấu trúc.
Các mũi tên chỉ vị trí của các nối đôi, sự khác biệt duy nhất giữa phân tử
norethynodrel của Searle và norethindrone của Syntex
Mỗi hợp chất đều được đăng ký bằng sáng chế riêng. Pháp luật cũng
không kiểm tra xem việc một phân tử được cơ thể chuyển hóa thành một
phân tử khác có bị xem là vi phạm luật sáng chế hay không.
Tại Quỹ Worcester, Pincus đã thử dùng cả hai phân tử trong việc ngăn sự
rụng trứng ở thỏ. Phản ứng phụ duy nhất là không có các con thỏ con. Sau
đó, Rock bắt đầu các thử nghiệm vô cùng cẩn trọng với norethynodrel, lúc
này đã được đặt tên là Enovid, trên các bệnh nhân của mình. Tin đồn rằng
ông vẫn chỉ đang nghiên cứu chứng vô sinh và rối loạn kinh nguyệt vẫn