CHIẾC VÒNG CỦA BARAKKAS - Trang 162

“Cám ơn ông,” Charlie cố cất tiếng.

“Không có chi,” Xix nói và lùa đám Gorgon bị quấn kén qua cổng, vào

đấu trường Trừ Tà. “Ta không còn ngửi thấy mùi chúng nữa nên ngươi sạch
đường đến với cái Bóng rồi đấy. Đóng cổng lại đi.”

“Được ạ,” Charlie đáp. Charlie phải vận dụng hết ý chí mới có thể tự

nhốt mình lại chốn Âm Ti bằng cách đóng cái ngõ ra vào duy nhất dẫn nó
về nơi an toàn, nhưng nó đã nghiến răng, vẫy tay đóng sập cánh cổng lại.

Một lần nữa chỉ còn lại một mình, nó dấn bước tiến sâu vào mê cung.

Những bức tường pha lê xanh lục tỏa ánh sáng gay gắt đến nhức mắt. Bất

thình lình Charlie nghe thấy tiếng mẹ.

“Charlie...” bà đang gọi nó từ chỗ nào đó sâu trong mê cung. “Con ngoan

của mẹ đâu rồi?”

“Mẹ ơi!” Charlie kêu to rồi bước dò theo tiếng nói. Cuối cùng nó quành

qua một góc vách và thấy mẹ mình đang đứng dựa lưng vào một lối cụt.

“Con đây rồi,” bà nói. “Cuối cùng con cũng đã tìm ra mẹ.”

“Có phải là mẹ thật không?” Charlie há hốc mồm. Nó muốn chạy ào đến

ôm lấy mẹ - nhưng không thể nào đó là mẹ nó được, đúng không? Mẹ nó
làm gì ở tận cùng mê cung của bọn Gorgon thế này?

“Tất nhiên mà,” bà nói, thế rồi một chuyện lạ lùng xảy ra. Bóng hình bà

chợt lay động, rồi tan ra như bị hút vào trong một cột khói đen. Cột khói giờ
đây đang cuồn cuộn dâng lên ngay chỗ bà đứng trước bức tường xanh lục
sáng rờn rợn. Rồi cột khói bỗng tụ lại và bây giờ là hình dáng bố nó đang
đứng đó.

“Chào con trai,” cái thứ trông giống bố nó lên tiếng. “Bố thật vui mừng

biết bao khi gia đình ta lại được đoàn tụ.”

Charlie từ từ tiến lại gần cái thứ kỳ dị ấy rồi đưa tay ra. Bàn tay nó đi

xuyên qua khoảng không và cái hình thù giống như cha nó cũng chợt bị hút

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.