những hiểm nguy mà cậu đang tự đặt mình cùng bạn bè vào đó, đấy là chưa
nói đến tất cả bọn ta nữa. Ta phải xét đến một bức tranh rộng lớn hơn.”
“Đúng, nhưng cô đã quên mất một bức tranh nhỏ hơn. Đó là bức tranh
mà em đang nhìn thấy, và trong đó có người đang chết - những người mà
em biết và yêu thương. Em nhất định không để chuyện ấy xảy ra.”
“Ta hiểu tình cảm của cậu, nhưng ta không thể để cậu làm chuyện mà cậu
đang cố làm. Nếu để cậu làm vậy thì ta sẽ không thể tha thứ được cho
mình.”
“Thế thì cô phải ngăn em lại thôi ạ,” Charlie nói. “Vì em cũng không thể
tha thứ được cho mình nếu em không làm chuyện này.”
Sự im lặng bao trùm.
Đột nhiên những ngọn đèn trên trần trong khắp tòa nhà đồng loạt vụt tắt
khi bọn Gremlin tiếp tục trận phá phách của chúng. Rồi những ngọn đèn
báo động sáng lên, tắm mọi vật trong một thứ ánh sáng đỏ dữ dội, và chỉ bị
gián đoạn bởi những tia lửa trắng lóa mắt của những vụ chạm mạch. Khói
và tiếng la hét lấp kín không gian.
“Thưa cô, em biết có thể em đã hoàn toàn sai lầm,” Charlie nói khẽ, “và
em biết hậu quả của sự sai lầm ấy có thể rất khủng khiếp. Có vẻ không phải
là cách hợp lý nhất hay an toàn nhất, nhưng đây là chuyện đúng đắn phải
làm - trong thâm tâm em biết đây là chuyện phải làm. Đã rất nhiều lần thầy
cô đã yêu cầu em tin vào nhận định của thầy cô, và em đã tin. Bây giờ em
xin thầy cô cũng làm như vậy cho em.”
Hiệu trưởng nhìn nó đăm đăm như thể đang cố đọc những suy nghĩ trong
đầu nó và tìm ra sự thật đằng sau lời nói của nó.
Đột nhiên một giọng nói vang lên từ cuối phòng. Giám đốc Drake. “Các
Chiến binh Trừ Tà! Các Pháp sư Khai cổng!” lão gào lên và dậm mạnh
chân qua một đống bừa bãi những tấm vách tường và dây cáp điện đang nẹt