CHIẾC VÒNG ĐỒNG ĐEN - Trang 17

- Ba! - Tiếng nói mắc kẹt trong cuống họng Nhô. - Chẳng biết sao con

hơi sờ sợ...

- Đừng thế chứ - Ba cười phá lên - Chẳng lẽ cậu lính chì lại thất thần vì

một vật vô tri vô giác? Có chú đồng nghiệp trong đoàn khảo cổ cũng nói
giống như con khi nhìn thấy cái vòng. Nhưng mọi người bảo chú ấy tưởng
tượng quá nhiều.

- Vâng, con hiểu rồi - Nhô ngước nhìn ba, gãi gãi mũi - Con sẽ đeo cái

vòng hoài luôn. Khi nào nhìn nó, con sẽ càng nhớ ba.

Hai cha con lần lượt vỗ nhẹ vào hai má nhau như thủ lĩnh các bộ lạc da

đỏ, đầy tinh thần chia sẻ. Ba thực sự là người bạn lớn của Nhô, không bao
giờ làm nó thấy xấu hổ vì các lo lắng ngớ ngẩn con nít. Có lần nằm gác
chân nhau trên giường, ba nói với Nhô rằng đi hoài trong các vùng đất
hoang vắng, ông cũng từng rất sợ. Nhưng sợ hãi là một phần của cuộc
sống. Nó giúp người ta thận trọng nhưng mặt khác, người ta không thể cho
phép nỗi sợ điều khiển mình. Tức là phải vượt qua nó. Bằng cách làm quen
với một cái vòng cổ xưa chẳng hạn...

Ba mẹ tới thăm một người quen cũ. Nhô ở nhà một mình. Rửa ráy và ăn

hết tô mì, nó chạy ra ban công, cúi nhìn xuống tầng dưới và bắt đầu huýt
gió. Đây là cách "hót" rất mê li mà nó mới học mót từ cậu bé bụi đời hay
ngồi trước cổng tòa nhà: Huýt ba chập ngắn, một hồi dài, đánh lưỡi giòn
tan theo nhịp ngẫu hứng và lại huýt tiếp. Nghe ám hiệu, An Chi tức khắc bò
ra, lanh lẹ "hót" trả, mắt liếc ngang liếc dọc đề phòng mẹ nó bắt gặp. Nhô
vẫy nó lia lịa, ra dấu "lên đây mau!". Đầu An Chi lắc như điên. Qua hàng
loạt động tác hoa tay múa chân của con nhóc, Nhô hiểu là "Mẹ đang hầm
tớ. Nhưng xíu nữa mẹ đi chợ thì tớ chuồn lên ngay!". Đúng y An Chi phán
đoán, nửa tiếng sau thì mẹ nó đi chợ, nhưng bà cũng khóa cửa nhốt chặt
con gái bên trong. Màn đu bay của xiếc đem ra áp dụng, ở khoảng tầng bốn
và tầng năm tòa nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.