CHIẾC VƯƠNG MIỆN PTOLEMY - Trang 17

Tôi rơi xuống mặt đất ở cổng vòm khi một tiếng gầm ầm ầm làm rung
chuyển sân trong. Cây cối bị nhổ bật rễ. Những cánh cửa sổ vỡ tan. Gạch
rơi ra khỏi bức tường, và mọi thứ trong tầm nhìn chuyển động ầm ầm về
phía Setne như thể hắn đã trở thành trung tâm mới của trọng lực. Thậm chí
những sợi dây phép thuật của Annabeth cũng bị tháo ra. Nó lấy đi tất cả sức
mạnh của tôi khi dùng một tay để giữ cô ấy còn tay kia thì nắm chặt góc tòa
nhà.

Những đám mây mảnh vỡ xoay tròn quanh tên pháp sư. Gỗ, đá và kính bốc
hơi khi chúng bị hấp thụ vào cơ thể Setne.

Khi trọng lực trở lại bình thường, tôi nhận ra tôi đã để vài thứ quan trọng lại
phía sau.

Thủy triều đã biến mất. Vết thương ở bụng Setne đã đóng lại.

“NÀY!” Tôi đứng dậy, hai chân tôi run run. “Ông đã ăn thanh kiếm của
tôi!”

Giọng của tôi nghe chói tai – giống như một đứa trẻ nhỏ vừa bị trộm mất
tiền ăn trưa. Vấn đề là, Thủy triều là tài sản quan trọng nhất của tôi. Tôi đã
có nó một thời gian dài. Nó đã cùng tôi vượt bao sóng gió.

Trước đây tôi đã mất thanh kiếm của mình vài lần, nhưng nó luôn xuất hiện
lại dưới dạng một cây bút trong túi tôi. Tôi có một cảm giác rằng lần này
điều đó sẽ không xảy ra. Thủy triều đã bị tiêu thụ - mắc kẹt trong cơ thể
Setne cùng với gạch, kính vỡ và vài khối cỏ.

Setne lật mở hai lòng bàn tay của hắn. “Xin lỗi về việc đó. Ta là một vị thần
đang phát triển. Ta cần chất dinh dưỡng của ta…” Hắn nghiêng đầu như thể
đang lắng nghe thứ gì đó trong cơn bão. “Percy Jackson. Thú vị. Và bạn của
ngươi, Annabeth Chase. Cả hai người đã có vài chuyến phiêu lưu thú vị.
Các ngươi sẽ cho ta rất nhiều chất dinh dưỡng!”

Annabeth cố gắng đứng dậy. “Sao ông biết tên chúng tôi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.