CHIẾC VƯƠNG MIỆN PTOLEMY - Trang 18

“Ồ, ngươi có thể học được rất nhiều về ai đó từ việc ăn ngấu nghiến tài sản
đáng giá của chúng.” Setne vỗ dạ dày mình. “Giờ, nếu các ngươi không
phiền, ta thực sự cần tiêu thụ cả hai ngươi. Dù vậy, đừng lo lắng! Tinh chất
của các ngươi sẽ sống mãi ngay ở đây… cạnh, ừm, lá lách của ta, ta nghĩ
vậy.”

Tôi đưa tay mình vào tay của Annabeth. Sau tất cả những chuyện chúng tôi
đã trải qua, tôi sẽ không để cuộc sống của chúng tôi kết thúc theo cách này
– bị ăn ngấu nghiến bởi một Elvis muốn trở thành thần với một chiếc mũ
tròn nhỏ.

Tôi cân nhắc những lựa chọn của mình: tấn công trực tiếp hoặc rút lui chiến
lược. Tôi muốn đấm vào lớp mascara nặng nề của hắn, nhưng nếu tôi có thể
đưa Annabeth đến bờ biển chúng tôi có thể nhảy lên cảng. Là con trai của
Poseidon, tôi sẽ có ưu thế ở dưới nước. Chúng tôi có thể tập hợp lại, có lẽ
trở lại với vài tá bạn bè á thần và vài khẩu trọng pháo.

Trước khi tôi có thể quyết định, điều gì đó đã hoàn toàn ngẫu nhiên thay đổi
sự cân bằng.

Một con lạc đà với kích thước thực sự rơi xuống khỏi bầu trời và đè bẹp
Setne.

“Sadie!” Annabeth kêu lên.

Trong một thoáng, tôi nghĩ cô ấy đang gọi con lạc đà là Sadie. Sau đó tôi
nhận ra Annabeth đang nhìn vào cơn bão, nơi hai con chim ưng bay theo
đường xoắn ốc phía trên cái sân.

Con lạc đà gầm lên và đánh rắm, điều mà thậm chí khiến tôi cảm kích nó
hơn.

Không may chúng tôi không có thời gian để trở thành bạn bè. Con lạc đà
mở to đôi mắt nó, kêu be be cảnh giác và phân hủy thành cát.

Setne đứng dậy từ đống bụi. Vương miện của hắn ta bị nghiêng. Chiếc áo
khoác đen của hắn phủ trong đám lông lạc đà, nhưng hắn ta trông không bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.