CHIẾC VƯƠNG MIỆN PTOLEMY - Trang 34

nhiên tôi có thể di chuyển trở lại. Sadie đấu tranh với đôi chân con bé.
Annabeth chạy tới chỗ tôi.

Setne dường như không quan tâm về chúng tôi.

Hắn trao cho Nekhbet một cái cúi đầu nhạo báng. “Rất ấn tượng. Nhưng
hãy nhìn cái này!”

Lần này hắn ta không cần đọc từ cuộn giấy. Hắn ta hét một từ Hy Lạp và Ai
Cập kết hơp mà tôi nhận ra từ câu thần chú mà hắn đã dùng ở pháo đài.

Tôi khóa mắt với Annabeth. Tôi có thể nói chúng tôi đang nghĩ cùng một
điều. Chúng tôi không thể để Setne tiêu thụ nữ thần.

Sadie giơ mảnh giấy papyrus đầy bùn của mình lên. “Annabeth, chị và
Percy đưa Nekhbet ra khỏi đây. ĐI!”

Không có thời gian để tranh luận. Annabeth và tôi đâm sầm vào nữ thần
như hàng phòng ngự và đẩy bà ta ra sân, tránh khỏi Setne.

Phía sau chúng tôi, Sadie hét lên, “Ke-rau-noh!”

Tôi không thấy vụ nổ, nhưng nó hẳn là ấn tượng.

Annabeth và tôi bị ném về phía trước. Chúng tôi hạ cánh trên Nekhbet,
người kêu một tiếng quác căm phẫn. (Nhân tiện, tôi sẽ không đề nghị nhét
lông kền kền vào gối của bạn. Chúng rất không thoải mái. )

Tôi cố gắng đứng dậy. Chỗ Setne đã đứng là một cái hố bốc khói.

Mái tóc Sadie cháy xém ở đầu ngọn. Cuộn giấy của con bé đã biến mất. Đôi
mắt nó mở to với sự ngạc nhiên. “Điều đó thật tuyệt. Em đã tiêu diệt được
hắn chưa?”

“Không!” Setne xuất hiện cách xa vài mét, loạng choạng một chút. Quần áo
hắn đang cháy âm ỉ, nhưng hắn trông choáng nhiều hơn là bị thương.

Hắn quỳ xuống và nhặt lên thứ gì đó hình nón và trắng… vương miện của
Nekhbet, thứ mà hẳn đã rơi xuống khi chúng tôi xử lý bà ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.