“Cha...... Đừng mà --”
Y Đằng phu nhân kinh hoàng thất sắc, toàn thân run run như lá mùa
thu bị cơn gió thổi rụng.
“Sao nào?” Y Đằng Văn lãnh liệt nhìn đứa con gái sắc mặt tái nhợt
hỏi, “Lấy hay là không lấy chồng đây?”
“Con......” Y Đằng Ưu Nhi nắm chặt bàn tay, tức giận trừng mắt nhìn
người cha lãnh khốc vô tình của mình, hận không thể giết chết ông ta, “Lấy,
con lấy!”
“Tốt lắm!” Buông lỏng bàn tay, Y Đằng Văn không để ý đến người vợ
bị ngã xuống sàn nhà, xoay người nhanh chóng rời đi.
“Mẹ!” Y Đằng Ưu Nhi sắc mặt đại biến, vội vàng tiến về phía mẹ cô.
“Mẹ xin lỗi, Ưu Nhi, đều là tại mẹ không tốt, mẹ đã hại con.” Y Đằng
phu nhân đang nằm trên giường hé mở đôi mắt, thấy con gái đang lo lắng
bên giường, nước mắt tựa như vòi nước hỏng van cứ thế mà chảy xuống.
“Mẹ, đừng như vậy!” Y Đằng Ưu Nhi ngồi ở bên giường, nâng lên
bàn tay lạnh lẽo của mẹ, áp lên mặt mình vuốt ve, “Dù sao sớm muộn gì
con cũng phải lập gia đình, không phải gả cho người này thì là gả cho
người khác. Hơn nữa, bây giờ đã có kẻ ngu ngốc không có mắt muốn lấy
con rồi, mẹ không cần lo là không gả được con nữa, vậy không phải là tốt
sao?”
“Nhưng......” Y Đằng phu nhân biết con gái đang an ủi bà, bởi vì con
bé căn bản chưa muốn kết hôn. Đột nhiên, Y Đằng phu nhân mắt sáng lên,
hưng phấn mà nói: “Long đâu? Thằng bé thương con nhất, có lẽ......”
“Tin tức đã công bố rồi, cho dù anh ấy ở đây cũng chẳng làm được gì.
Huống hồ anh con mấy ngày trước đã đi Đức công tác, một tuần nữa mới