nàng ấy vẫn còn đang ăn, khi đi nàng cũng không quên bỏ bạc lại cho chủ
quán.
Khi đến nơi mà mọi người đã nói thì Mộng Như thấy đám đông vừa mới
giải tán, nàng tiếc nuối vì không thấy được dung mạo của cô gái gan dạ,
dũng cảm ấy. Đã bỏ qua chuyện vui này, nàng liền kéo theo tiểu Ly đến một
con hẻm nhỏ vào cuối hẻm là một đám người tụ lại chơi nhạc cụ truyền
thống, những âm thanh của những loại nhạc cụ khác nhau khi phát ra lại có
cùng một nhịp là người ta cảm thấy xao xuyến. Nàng cũng học cách sử
dụng nhạc cụ rồi hòa cùng đám người đó trong âm nhạc, bóng chiều cũng
đã lên, nàng đành tạm biệt mọi người lên đường về cung. Trên đường về
nàng bị một tên nhóc dực lấy túi tiền của mình, nàng cùng tiểu Ly đuổi theo
nhưng không kịp, phía trước có một tiểu cô nương đang chặn đường nó
chạy thì nó liền đánh nàng ấy... nhưng cũng may nàng biết võ liền tránh đi.
Nàng ta bắt được thằng nhóc và lấy lại túi tiền cho Mộng Như. Nàng ta định
đưa thằng bé lên quan nhưng được Mộng Như ngăn lại, thằng bé bị bắt
khóc lóc xin tha, nó kể về hoàn cảnh gia đình nó... mẹ bệnh không tiền mua
thuốc nên đành liều. Mộng Như nghe xong liền đưa cả túi tiền cho nó, bảo
nó về chăm lo cho mẹ.
Tiểu cô nương đứng bên cạnh không hiểu lại trách nàng nhẹ dạ... sau khi
cho thằng bé đi rồi thì Mộng Như mới hỏi tiểu cô nương ấy tên gì. Qua lời
giới thiệu của nàng ấy thì đây là con của tể tướng Hứa Viễn Trị tên Hứa
Uyên Nhi, Uyên Nhi do bị cha quản giáo quá nghiêm nên trốn đến kinh
thành chơi, tình cờ bắt cướp cứu bà lão... Mộng Như cuối cùng cũng biết
được dung mạo người mà nàng muốn xem... nàng liền ngỏ lời Uyên Nhi
đến nhà mình. Không cần suy nghĩ Uyên Nhi liền đồng ý. Trên đường về
Mộng Như không nhắc gì đến thân phận của mình vui vẻ nói chuyện với
tiểu cô nương bên cạnh mà quên đi sự có mặt của tiểu Ly.Khi đến cửa cung
Uyên Nhi không khõi thắc mắc đây là hoàng cung chẳng lẻ vị tỷ tỷ đi bên
cạnh mình là người trong cung. Uyên Nhi liền hỏi Mộng Như nhưng nàng
không trả lời, nàng chỉ bảo " Theo tỷ đi rồi sẽ rõ... ".