Chương I
Ban đêm, phòng đợi dành cho hành khách của sân bay Pherissen ở gần
Budapest thường vắng vẻ nên hành lang dường như càng trống trải. Bãi đỗ
xe ôtô bus trước nhà ga lại càng trống vắng và mênh mông hơn. Quá nửa
đêm ở đây chỉ có một vài chiếc máy bay đưa thư đậu, ngoài ra không còn
loại máy bay nào khác. Việc bốc dỡ hàng chỉ chiếm mất rất ít thời gian và
người bưu tá hàng không lại tiếp tục cuộc hành trình của mình. Những
ngọn đèn pha báo hiệu trên tháp, nơi có điều độ viên chính đang ở, với một
phần tư độ sáng, chỉ rực lên trong chốc lát cho các máy bay cất cánh hoặc
hạ cánh. Thật ra chung quanh đường băng lên xuống được bảo vệ bằng một
mạng đèn dày đặc có độ sáng cực mạnh và sáng suốt đêm nhưng chúng chỉ
hướng lên bầu trời. Nhân viên trực ca đêm từ lâu nay đã bị tinh giản tới
mức độ chỉ còn lại ít nhất. Vì không có hành khách nên những cuộc gặp gỡ
và đưa tiễn cũng không. Bởi vậy sân bay như chìm trong im lặng.
Thế nhưng vào đêm mùng 7 tháng 8, toàn cảnh ở đây trông có vẻ không
giống với những gì đã miêu tả ở trên. Khi những chiếc kim của chiếc đồng
hồ lớn treo trên tường đã chỉ sang giờ thứ hai và tòa nhà của ga hàng không
ngập tràn ánh sáng, người ta thấy rất đông nhân viên phục vụ kíp đêm đã có
mặt tại nơi làm việc của mình. Những tiếng va chạm khe khẽ phát ra từ vô
số ly tách cà phê mà họ đang uống để chống lại sự mệt mỏi khi họ gặp nhau
– với họ, những cuộc gặp như vậy cũng đã khá nhiều – và cùng bực dọc
đưa mắt nhìn lên bảng điện báo, ở đó sáng lên một cách lì lợm độc một
dòng chữ:
“ Chuyến bay MA – 424, Frankfurt – Budapest – và sau đó, ở cột cuối
viết mấy chữ to hơn, – ĐẾN CHẬM”.
Gặp nhau chỉ tổ buồn rầu, một số đến ngồi vào những chiếc ghế fauteuil,
số khác đi lại vẩn vơ trong phòng hoặc đến đứng cạnh tấm biển điện báo.
Mặc dầu có “ Bản thông báo”đã ghi phía sau bàn điều khiển song họ cũng