“Vâng,” nàng vừa đáp vừa đi theo chàng. “Mà, dùng camera thám tử tuy
vẫn còn là chuyện hiếm, nhưng tôi tin rằng, theo thời gian, việc này sẽ phát
triển thành một phần quan trọng trong ngành đấy.”
“Ai sẽ trả tiền để chụp những bức ảnh bí mật ấy kia chứ?”
“Hãy cứ nghĩ đến những khả năng thôi nào, ngài Jones à. Hãy tưởng
tượng các bà vợ sẽ trả tiền nhiều đến mức nào để có được ảnh ông chồng
trăng hoa của mình khi ông ta đang ở bên mấy ả nhân tình. Rồi lại nghĩ
xem, nếu ngài muốn, đến mọi đức ông chồng đa nghi luôn sợ là vợ mình
biết đâu lại cặp kè với những người đàn ông khác. Tiềm năng tài chính ở
đây gần như là vô hạn.”
“Phu nhân Jones này, đã có ai bảo với nàng rằng quả là nàng sở hữu một
quan điểm chua chát về hôn nhân chưa thế?”
“Tôi thích nghĩ rằng mình sở hữu quan điểm thực tế hơn.” Nàng ngưng
lại. “Nhưng ít ra thì tôi đã giải đáp được một điều vẫn khiến tôi thắc mắc về
gã Burton này.”
“Giờ thì nàng biết làm cách nào hắn lại có thể sắm được những dụng cụ
và vật liệu đắt tiền.”
“Phải. Hắn đã dấn thân vào ngành camera thám tử.”
TRỞ VỀ căn nhà nhỏ tại ngõ Sutton, Venetia đặt tấm phim âm bản cuối
cùng vào lại chiếc rương gỗ. Nàng ngồi tựa ra ghế sau bàn giấy và ngước
nhìn Gabriel.
“Ngài đã nói đúng,” nàng bảo. “Ngoại trừ bản âm về bức đã được chỉnh
sửa, còn thì số ảnh còn lại chẳng có gì đáng quan tâm.”