Gabriel cảm nhận được sự bình tĩnh trong mình đã cháy rụi. Ta không
phải như bố của nàng, chàng những muốn gào lên. Chàng phải vận dụng
hết từng li từng tí sức mạnh ý chí trong mình để giữ cho cơn nóng giận
không bị sổng chuồng.
“Ta vẫn buộc phải yêu cầu nàng đi về vùng quê cùng mọi người thôi,
Venetia à,” chàng nói bằng âm giọng mà chàng biết là sắc lạnh.
Venetia đứng bật dậy, tay nắm chặt ve áo ngủ, đối diện với chàng trong
ánh sáng lò sưởi.
“Ngài Jones này, cho phép tôi nhắc ngài nhớ rằng ngài không có quyền
để bắt buộc bất cứ điều gì cả. Ở đây ngài chỉ là khách, chứ không phải là
chủ gia đình này.”
Thà là nàng tát thẳng vào mặt ta luôn cho rồi, Gabriel thầm nghĩ. Nỗi đau
cuộn lên trong chàng, quyện lẫn với sức nóng tàn nhẫn còn sót lại sau vụ
quần thảo với kẻ sát nhân.
Chàng không nói gì. Chàng không tin vào bản thân đủ để cho phép mình
nói lên một chữ chết tiệt nào cả.
Không ai trong phòng dám động đậy đến cả một cọng tóc. Chàng biết
mọi người đang còn bị sững sờ trước cuộc đụng độ này, mọi người không rõ
mình nên nói gì hay phản ứng ra sao. Edward lộ vẻ hoảng sợ.
Cuộc chiến trong câm lặng vừa bùng lên dường như kéo dài đến vô tận
nhưng trên thực tế chỉ diễn ra có vài giây.
Không nói không rằng, Venetia quay bước ra sảnh. Gabriel lắng nghe
tiếng bước chân nàng. Tới cầu thang, nàng liền phóng chạy như bay. Một