CHIẾN LANG - Trang 107

Cô không nên mở mắt ra, nhưng mí mắt cô không nghe theo chỉ huy, cô mở
mắt ra nhìn người đàn ông kia.

Hắn là quái vật, máu lạnh tàn khốc, quái vật không có tim.

Nhưng hắn ở trước mắt cô cởi trần nửa người trên, tóc tai bù xù ngồi quỳ
bên cạnh, cạnh đầu gối đặt một bát gỗ đựng thuốc mỡ, trong đôi mắt đen
hiện lên một thứ cảm xúc cô không muốn nhìn thấy.

Hắn nói: "Ta xin lỗi."

Không, cô không nghe thấy gì hết.

Quái vật không bao giờ nói xin lỗi.

Cô không nghe thấy gì hết, nhưng hắn không chỉ nói một lần, khi làm bỏng
vết thương cho cô hắn cũng đã từng nói.

‘Ta xin lỗi.’

Cô không muốn nghe, cô sẽ không vì thế mà tha thứ cho hắn, cô hận tên
quái vật này, cô hận hắn; cho nên cô mới cố gắng ngất đi, coi như không
nghe thấy.

Nhưng giây phút này, lúc hắn nhìn cô, đôi mắt đen kia tràn ngập rất nhiều
cảm xúc khác nhau, không giống con quái vật máu lạnh, mà lại giống con
người.

Một người đàn ông có máu có thịt.

Đột nhiên, cô rất sợ, rất sợ hắn mở miệng lặp lại câu nói kia.

Không, hắn là quái vật, hắn phải là quái vật.

Cô bám chặt vào ý nghĩ này, không dám thả lỏng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.