dưới, cắt thịt chặt xương.
Máu tươi bắn tung tóe lên đầu lên mặt hắn, nhưng hắn không hề do dự.
Gió thổi cuồn cuộn, cát bụi tung bay, thổi tiếng sát phạt đi thật xa thật xa.
Khuôn mặt kẻ địch vặn vẹo dữ tợn ngay trước mắt nhưng tiếng kêu gào sợ
hãi đau đớn dường như lại ở rất xa.
Một thanh giáo chọc rơi mũ giáp trên đầu hắn, cứa qua trán hắn. Hắn kịp
thời khom gối nghiêng người tránh thoát. Hắn xoay tay bắt lấy thanh giáo
kéo giật lại, thanh đao được mài cực kỳ sắc bén phá gió, cắt qua cổ tên kỵ
binh vừa bị hắn kéo xuống ngựa. Máu lại bắn tung tóe, hắn không dừng lại,
buông thanh giáo tiếp tục xông lên.
Rốt cuộc thì chiến tranh bắt đầu như thế nào hắn cũng không rõ lắm, mà
hắn cũng không để ý.
Hắn là chiến sĩ, là binh lính, là quân cờ trong tay kẻ cầm quyền!
Hắn ở đây chỉ vì kiếm miếng cơm. Đi theo quân đội, hắn có cơm để ăn, có
chỗ để ngủ.
Làm lính, không cần phải nghĩ.
Hắn rất giỏi chuyện này, giỏi không tranh không đoạt cũng giống như hắn
giỏi dùng đao, giỏi cách sinh tồn.
Hắn sống ở trong quân đội cũng không tệ. Từ rất nhiều năm trước, hắn đã
lấy chiến công đổi lấy tự do. Hắn không muốn công danh, cũng không tích
cực cố gắng. Hắn không giống một số người, luôn vọng tưởng yêu cầu xa
vời. Có đôi khi, có thể sống sót đã là đủ lắm rồi.
Ngay từ đầu, hắn còn chẳng có đao. Sau đó hắn có tiểu đội năm người, từ
từ lên Thập phu trưởng, Ngũ thập phu trưởng, cuối cùng là Bách phu