CHIẾN LANG - Trang 172

"Tuyết rơi rồi..."

Cô nói cho hắn, lại nghe thấy giọng mình có chút nghẹn ngào. Cô nghĩ hắn
cũng biết, hắn nhất định cũng thấy bầu trời đầy tuyết, nhưng cô vẫn không
nhịn được muốn tự mình nói ra.

Tuyết rơi, cô biết trận tuyết này sẽ làm kỵ binh tạm thời rút về, cho dù bọn
chúng không rút, tuyết cũng có thể che giấu dấu vết của hai người.

Tuy rằng cô không biết nên sinh tồn như thế nào trong trời tuyết giá lạnh,
nhưng ít ra đã có một tia hy vọng.

Người đàn ông kia không trả lời, không nói gì, nhưng hắn siết chặt cánh tay
đang ôm cô, sau đó giục ngựa chạy băng băng trong đêm tuyết bay tán
loạn.

Đêm rất tối, gió tuyết lúc lớn lúc nhỏ.

Hắn giục ngựa không ngừng, đi trong tuyết cả đêm.

Sau đó lại một ngày rồi lại một đêm, lại một ngày rồi lại một đêm nữa.

Ngoại trừ những lúc cần thiết như là cần giải quyết vấn đề sinh lý, hắn
dường như rất ít dừng lại.

Hắn ăn ở trên ngựa, ngủ ở trên ngựa.

Cho dù thỉnh thoảng xuống ngựa, hắn cũng không nhóm lửa, trừ phi cần
nếu không hắn cũng không nói chuyện với cô.

Tú Dạ không kháng nghị, bởi vì cô đã từng nhìn thấy hai đội kỵ binh đuổi
giết phía xa, nhưng đều bị hắn khéo léo lợi dụng địa hình nhấp nhô và gió
tuyết tránh thoát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.