CHIẾN LANG - Trang 173

Đến sáng sớm ngày thứ tư, tuyết ngừng. Cô thấy rặng núi xuất hiện ở phía
đường chân trời.

Ban đầu thoạt nhìn ngọn núi không cao lắm, thậm chí có chút thấp bé.
Nhưng khi hắn giục ngựa tới gần, ngọn núi dần lớn lên, chiếm hơn nửa tầm
nhìn.

Đến đêm, tuyết lại bắt đầu rơi.

Cô không biết sao hắn có thể thấy đường đi, nơi này đã không còn là thảo
nguyên hoàn toàn bằng phẳng nữa. Đêm tối như vậy, hơn nữa trời đầy
tuyết, cô chẳng nhìn thấy gì cả, kể cả khi cô ngẩng đầu cũng không nhìn
thấy mặt hắn.

Nếu không phải hắn vẫn ôm chặt cô, nếu không phải cô có thể cảm nhận
được một cách rõ ràng nhiệt độ cơ thể hắn, cảm nhận được nhịp tim hắn
cách lớp áo thật dày truyền đến, cô sẽ cho rằng mình vẫn bị nhét trong tấm
thảm nỉ dày, bị trói chặt, có thể tắt thở bất cứ lúc nào.

Cô rất mệt, vừa lạnh vừa mệt mỏi, nhưng cô không cô đơn.

Không hiểu sao điều này lại khiến cô thấy được an ủi.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng ngay cả mùi mồ hôi đáng ghét của
hắn cũng có thể làm cho người ta an tâm.

Ngựa vẫn phi như bay, như thể muốn chạy đến tận cùng thế giới. Chẳng
biết từ lúc nào cô cũng đã quen với xóc nảy và chấn động trên lưng ngựa.

Cô nhất định đã ngủ được một lát, bởi khi cô hoàn hồn, ngựa đã ngừng lại.

Cô mở mắt ra, thấy phía chân trời hơi trắng.

Tuyết lại ngừng rơi, không biết đã ngừng bao lâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.