CHIẾN LANG - Trang 179

Đời này, hắn chỉ sống vì sinh tồn; nhưng dù sống sót hắn cũng không thấy
vui vẻ, ngày ngày cứ không ngừng giết người mà chẳng được gì cả.

Nhưng những ngày qua, cô ỷ lại vào hắn, tin tưởng hắn, thậm chí còn vươn
hai tay ra ôm lấy hắn, tuy rằng không phải cô tự nguyện mà chỉ vì đội kỵ
binh đuổi giết họ, nhưng cảm giác ấy rất tuyệt, thật sự rất tuyệt.

Bây giờ, cuối cùng hắn cũng cảm thấy mình không dơ bẩn như trước nữa,
không phải là con quái vật khát máu nữa.

Tuyết thật trắng, thật thuần khiết, thật xinh đẹp.

Bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, một bông rồi lại một bông, từ từ vùi lấp
hắn, hấp thu nhiệt độ cơ thể hắn.

Rất lạnh...

Hắn mơ hồ nghĩ, chỉ cảm thấy đau đớn trên người dần bị cái rét mang đi,
màu đen từ từ ập tới thay thế cho màn tuyết trắng. Hắn cảm thấy bản thân
bắt đầu chìm xuống, như thể đang chìm xuống âm phủ sâu không thấy đáy
vậy.

Chết đi cũng tốt.

Dù sao, từ rất lâu rất lâu trước kia, hắn cũng đã mất đi lý do để sống rồi.

Kỳ lạ là ngay giây phút cận kề cái chết, hắn không nghĩ đến gì khác mà lại
là dáng vẻ của cô trong đêm đó, dưới ánh sáng mờ nhạt của lò lửa, cô đưa
lưng về phía hắn cẩn thận lau người.

Khung cảnh ấy lặng lẽ mà bình yên, khiến hắn cảm thấy thanh thản.

Có lẽ để kiếp sau đi, nếu hắn còn có thể có kiếp sau...

Tú Dạ mất rất nhiều sức, cuối cùng cũng khiến con ngựa dừng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.