CHIẾN LANG - Trang 242

Hắn có bao nhiêu lần là vì sợ tới mức quên rút đao mà giữ lại được một
mạng, lại có bao nhiêu lần bị buộc rút đao giết người mới có thể sống sót?

Mười mấy năm trước, hắn cũng mới chỉ là một thằng nhóc, một thiếu niên
trên chiến trường.

Cô rũ mắt xuống, thu hồi tầm mắt, nhìn tờ giấy bị hắn vò nát, cố gắng giữ
bình tĩnh, nói.

"Huynh... Ra cửa chờ ta một lát, ta đi lấy bút."

Nói xong, cô xoay người đi mượn A Linh bút, viết những nguyên liệu sắp
hết rồi mới ra cửa tìm hắn.

Có lẽ cô không cần làm như vậy, nhưng hắn cần. Hắn không muốn để cô
biết, mà cô cũng không muốn vạch trần hắn.

Trời giá lạnh đất đóng băng...

Bông tuyết tinh khiết trắng trong đậu trên ngọn cây, thậm chí phủ lên khắp
cả cây, khiến cành khô khắp thành như khoác lên mình một chiếc váy trắng
tinh khôi, như thủy tinh của nước ngoài.

Cô ngắm nhìn phong cảnh tươi đẹp, tâm tư lại chỉ xoay quanh người đàn
ông bên cạnh.

Hắn thật yên lặng.

Suốt dọc đường hắn cũng không nói gì, ngay cả chuyện cô không trả lại tờ
giấy kia cho hắn cũng không nhắc đến, chỉ khi cô vấp vào tuyết hắn mới
đưa tay đỡ cô.

Cô thấy rõ hắn đang cố gắng đi thật chậm, phối hợp với bước chân của cô.
Ngoại trừ những điều này, cô hoàn toàn không biết hắn đang nghĩ gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.