CHIẾN LANG - Trang 309

cho hắn bày nến, không cần đi rong. Bức tường phía sau treo một tấm ván
gỗ cô viết, ngoài chữ Hán, cô còn nhờ A Linh viết cả chữ dị tộc lên đó, để
thương nhân từ nước khác tới cũng có thể đọc hiểu.

Hắn đang bán nến cho người ta, ngước mắt lên nhìn thấy cô thì sững sờ.

"Sao nàng lại đến đây?"

"Ta mang đồ ăn đến cho chàng."

Cô đi đến cạnh hắn, hắn kéo ghế ra, để cô có thể ngồi xuống.

"Nàng nên nghỉ ngơi nhiều một chút."

Cô ngồi xuống, thấy hắn vẫn đứng, lông mày nhíu lại, cô đưa tay nắm nhẹ
tay hắn, ý bảo hắn cũng ngồi xuống. Cái ghế nhỏ này là hắn và cô nhặt
được trong căn nhà bỏ hoang sau đó sửa lại. Hai người ngồi thật ra có hơi
chật, nhưng cô đã yêu cầu, hắn vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, chen chúc
cạnh cô.

Cô đặt hộp gỗ lên đùi hắn, mở ra, lại nghe thấy hắn hỏi nhỏ bên tai.

"Nàng đi đường có thấy đau không?"

Chỗ này người nhiều như vậy, cô không ngờ hắn sẽ dám hỏi thẳng như thế.
Dù hắn nói rất nhỏ nhưng cô vẫn sợ bị người khác nghe được. Có điều,
được hắn quan tâm như thế, cũng khiến trái tim cô ấm áp.

Mặt Tú Dạ lặng lẽ đỏ lên, vừa lấy bánh nướng ra, vừa đặt đũa lên bát thịt
dê cho hắn, rũ mắt khẽ đáp: "Không sao, đi lại nhiều mới nhanh khỏi. Bận
cả buổi sáng, chắc chàng đói bụng rồi? Mau ăn đi." Nói xong, cô bưng bát
thịt dê và bánh nướng đưa cho hắn.

Hắn nhìn cô, chắc chắn cô thật sự không sao mới đưa tay nhận lấy, sau đó
chia bánh cuốn thịt dê làm hai nửa, một nửa cho cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.