CHIẾN LANG - Trang 349

chẳng thà sử dụng còn hơn. Hơn nữa nếu thành này có quy định, có lính
bảo vệ thì đám đạo tặc sẽ không dám trộm cướp nữa, nhóm thương đội
cũng không vì việc nhỏ mà đánh nhau, gà bay chó sủa. Sao, ý cậu thế nào?"

Cổ hắn căng lên, trả lời: "Việc này có thể cho ta chút thời gian suy nghĩ
không?"

"Đương nhiên đương nhiên, cậu cứ suy nghĩ cẩn thận rồi quyết định, có gì
nói với chúng ta một tiếng là được." Tát Bỉ Nhĩ nói xong, mỉm cười nói:
"Đêm đã khuya, chúng ta sẽ không làm phiền cậu nữa."

Nói xong, ông ấy và hai ông chủ đều đứng dậy. Hắn và Tú Dạ tiễn bọn họ
tới cửa, sau đó đóng cửa, cùng cô quay về phòng thu dọn ấm chén trà.

Cô không nói gì, hắn rốt cục không nhịn được, trước khi vào phòng đã gọi
cô lại.

"Tú Dạ."

Cô sửng sốt dừng bước, trái tim run rẩy.

Người đàn ông này rất ít khi gọi tên cô. Không biết vì sao trừ phi là lúc cần
thiết, còn không hắn sẽ không bao giờ gọi tên cô.

Dưới ánh trăng, cô quay đầu nhìn thân hình cao lớn cùng khuôn mặt căng
thẳng của hắn, nhìn hắn nói:

"Nàng nghĩ sao về chuyện này?"

Người đàn ông trước mắt, khuôn mặt sạch sẽ, tóc đen ngắn mà gọn gàng,
đôi mắt đen sâu thẳm không có chút thô bạo, trên người không phải chiến
bào nhuốm máu mà là một bộ quàn áo vải thô màu xám hình thức đơn giản.
Trên chân không đi giày lính chắc chắn mà chỉ là một đôi giày tuy cũ kỹ
nhưng sạch sẽ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.