CHIẾN LANG - Trang 350

Hắn và quái vật cô thấy lúc trước hoàn toàn không có điểm nào giống nhau.
Làm cho người ta có cảm giác hắn chỉ là một người đàn ông thật thà ít nói
đáng tin cậy.

Cũng khó trách những ông chủ kia lại muốn tìm hắn thành lập đội bảo vệ.

Nhìn hắn thế này ai mà tưởng tượng được hắn lại là kẻ bị người Mông Cổ
gọi là dã thú, dũng mãnh vô địch trên chiến trường; là A Lãng Đằng có thể
dễ dàng lấy đầu tướng địch, làm cho người ta nghe danh đã sợ mất mật.

Cô nhìn hắn, dịu dàng nói: "Ta nghĩ như thế nào không quan trọng, quan
trọng là chàng nghĩ như thế nào. Người bọn họ tìm là chàng, nhờ cậy là
chàng."

Hắn nín thở, liếm đôi môi khô khốc, giọng nói khàn khàn.

"Nàng nên biết nếu như ta đồng ý, sẽ phải ở lại đây rất lâu."

"Ừ, ta biết." Cô gật đầu lên tiếng trả lời.

"Không phải hai ba tháng, không phải nửa năm một năm." Hắn ép mình nói
với cô: "Có lẽ sẽ rất nhiều năm." Trên thực tế là cả đời, nhưng hắn không
dám nói, cả đời quá dài, rất khó nói.

"Ta biết." Cô nhẹ nhàng đáp.

Dưới ánh trăng, cô gái trước mắt tinh khiết, tuyệt vời đến thế.

Cô mặc một bộ váy mộc mạc đơn giản, tóc dài màu đen chỉ buộc bằng dây
vải. Cô thật nhỏ nhắn, khi đứng còn chưa cao tới bờ vai hắn. Nhưng hắn
biết, trong cơ thể nhỏ bé kia là một trái tim dịu dàng, dũng cảm và mạnh
mẽ.

Thân thể của cô đã sớm hồi phục hoàn toàn, tiết trời cũng đã ấm lên, nếu cô
muốn lúc nào cũng có thể mang theo gói đồ nho nhỏ cất ở gối đầu giường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.