CHIẾN LANG - Trang 446

Hắn biết chỉ cần thủ binh nhìn thấy bọn họ trở về, chắc chắn sẽ mở cửa,
liều chết xông ra cứu viện. Hắn cũng không thể đốt lửa hoặc dùng khói để
nhắn với cô rằng hắn vẫn ổn. Nếu cô có thể nhìn thấy thì quân của Lạp Tô
cũng sẽ thấy. Hắn mà làm như vậy sẽ hại chết các huynh đệ đi theo hắn.

"Ta biết, ta biết..." Cô vùi mặt vào cổ hắn, nước mắt rơi như mưa.

Hắn biết cô sẽ lo lắng, biết cô nhất định sẽ sốt ruột, hắn rất hiểu cô nhưng
lại không còn cách nào khác. Lúc hắn ở trên núi nhìn Lạp Tô điên cuồng
công thành chỉ hận mình không ở bên cạnh cô, không thể bảo vệ cho cô.
Đó đúng là một loại dày vò đáng sợ.

Hắn sợ thành không thủ được, sợ thủ binh không chống đỡ nổi, sợ sẽ mất
cô.

Ôm người con gái trong lòng, hắn nghẹn ngào nói với cô: "Ta không thể trở
về thành, nhưng ta ở trên núi nhìn thấy khói bếp phía xa, ta biết chắc chắn
đó là Biệt Nhi Ca, cho nên đã dẫn các huynh đệ tới đó, khuyên ông ta nhân
lúc đêm tối mà tấn công Lạp Tô, đó là thời cơ..."

"Đừng nói nữa, không quan trọng, đều đã qua rồi... Đừng nghĩ, cũng không
cần nhắc lại nữa..." Cô ngẩng đầu, rưng rưng nhìn hắn, vuốt ve khuôn mặt
hắn, vết thương trên má hắn, không kìm nén được mà thổ lộ tình cảm trong
lòng: "Ta yêu chàng... Ta yêu chàng."

Hắn kinh ngạc nhìn cô, trong nháy mắt ấy dường như hắn không tài nào thở
nổi, khẽ hỏi: "Nàng nói cái gì?"

"Ta yêu chàng." Cô rưng rưng nhìn hắn, chân tình dùng ngôn ngữ hắn quen
thuộc nhất, nói: "Chàng là ánh mặt trời trong mùa đông của ta, là bến đỗ
trong giông bão của ta, là anh hùng quả cảm trong đêm tối của ta, là người
đàn ông cả đời ta... Tình yêu của ta..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.