Ông đứng dậy khoác áo khoác, xuống giường đi giày, cầm ngọn nến trên
bàn. Nghĩ lại ông lại đặt nến xuống, đẩy cửa đi ra sân, đến bên cửa, từ khe
cửa nhìn lén ra bên ngoài.
Đầu mâu ánh bạc lấp lánh trong đêm tối.
Một đội binh mã trùng trùng điệp điệp tiến vào đầu đường cái.
Trong cửa, người đàn ông run lên, trong lòng lạnh ngắt.
Từ bảy tháng trước, vì thoát khỏi Vương gia, ông đã mang theo người thân
cao chạy xa bay khỏi kinh thành. Ông còn tưởng rằng ông đã mang theo
người thân đi đủ xa rồi.
Nhưng trong giây phút này, rốt cục ông cũng nhận ra, chỉ bằng nấy thôi là
không đủ.
Ông sớm nên biết trong phủ Vương gia có gian tế. Ông không nên cho rằng
chạy đến nước khác là có thể an tâm, hành tung chỉ sợ đã lộ ra từ lâu mới
khiến quân đội tìm đến đây.
Chỉ tới phương Bắc vẫn là quá gần.
Ông lặng lẽ lùi về sau, vội vàng chạy về phòng. Có lẽ vì ông dậy nên thê tử
cũng bị đánh thức, Dạ Nhi cũng vậy, hai người đều đã khoác thêm áo.
"Có quân đội."
Vừa nghe vậy, hai người lập tức cầm lấy tay nải đã chuẩn bị sẵn, lặng lẽ
theo ông ra cửa. Sát khí bên ngoài đã nặng hơn vừa nãy, chỉ có lá khô bay
lượn theo gió.
Thê tử còn định chạy cửa sau nhưng bị ông giữ lại. Ông lắc đầu, chỉ một
cái lỗ chó bên cạnh tường, khẽ dặn dò: "Đừng đi cửa sau, chui qua đó. Sau
khi rời khỏi đây, đừng đi trạm dịch mà hãy bán xe cho thương đội người