Hồi, trốn ở gầm xe bảo bọn họ mang nàng và Dạ Nhi qua biên. Đi càng xa
càng tốt, đừng trở về nữa."
Trượng phu nói vậy khiến bà căng thẳng, không khỏi ngạc nhiên quay đầu
nhìn ông.
Cổ ông căng lên, gần như lại muốn ôm chặt thê tử vào lòng, nhưng đã
không còn thời gian nữa rồi. Ông nắm chặt tay thê tử, sau đó buông ra.
Hốc mắt thê tử rưng rưng, một giây sau bà lập tức hiểu ông định làm gì. Dù
sao vợ chồng hai người cùng giường chung gối đã hai mươi năm, khi cổ
ông căng lên, bà đã biết ông đang nghĩ cái gì.
Không còn con đường nào khác sao?
Ông gần như có thể nghe thấy thê tử hỏi, nhưng bà không làm vậy. Mà ông
lại lắc đầu.
Biết ông đã quyết, bà cắn răng rưng rưng quay đầu đi, chui vào lỗ chó.
"Cha, cha thì sao?"
Thê tử đã đi ra ngoài, nhưng con ông thật thông minh, nó không chui qua
mà lo lắng nhìn ông.
Chỉ nhìn lỗ chó một cái ông đã biết hình thể ông quá lớn, không chui lọt.
"Ba người cùng đi rất gây chú ý. Cha sẽ trèo tường ra từ nơi khác, chúng ta
hẹn ở ngoài thành."
Ông nói mà không dám nhìn đứa con thông minh: "Mau lên, còn chần chờ
thì không kịp mất." Bởi vì ông chưa bao giờ nói dối, nên con ông không hề
nghi ngờ, chui ra ngoài.