CHIẾN LANG - Trang 95

Cô ở nhà, khuê phòng của cô, trên bàn có bút có mực, bên giường còn treo
một chiếc lư hương chạm rỗng làm bằng bạc.

Cô có thể nhìn thấy mình trong gương đồng, tuy rằng lúc ngủ đã khiến trâm
cài tóc rơi ra, tóc đen rủ xuống đất, ống tay áo và trên má còn dính vết nước
nhưng cô mặc nữ trang, hơn nữa không hề hôi hám.

Cô ngủ trên sạp cạnh cửa sổ, bản vẽ cung nỏ tán loạn khắp sạp, còn có một
vài bản rơi trên mặt đất.

"Tú Dạ, xem con kìa, lại ngủ trên sạp rồi, còn không chịu đóng cửa sổ. Trời
còn đang mưa, cẩn thận bị mưa hắt cảm lạnh. Con đúng thật là." Theo tiếng
cằn nhằn, mẫu thân vừa bực mình vừa buồn cười bưng một chén canh hạt
sen nấm tuyết đẩy cửa đi vào.

"Hôm qua mẹ bảo con lên giường đi ngủ sớm, con đã nói thế nào?"

Hóa ra là mơ, chỉ là mơ thôi.

Thấy mẫu thân, cô vỗ về trái tim vẫn đang đập điên cuồng, vội vàng xuống
giường, cùng bà thu dọn bản vẽ và trâm cài trên giường. Gấp rồi cất bản vẽ,
đặt lên trên bàn, lại vừa tùy tay cài trâm bạc lên đầu vừa giải thích: "Con
vốn đã lên giường rồi, nhưng đột nhiên nghĩ đến cách thay đổi sàng nỏ.
Con sợ không vẽ lại ngay thì khi ngủ dậy sẽ quên mất..."

Hàng lông mày thanh tú của mẫu thân hơi nhíu lại, rút khăn tay trong lòng
ra, thấm một ít nước trà rồi lau vết mực trên mặt cô. Bà vừa thở dài bất đắc
dĩ vừa buồn cười nhìn cô nói: "Tú Dạ, con là con gái, con gái phải có dáng
vẻ của con gái. Mẹ không cần con lúc nào cũng đánh phấn thoa son, nhưng
ít nhất cũng phải ra dáng con gái. Con như thế này nếu để người ta thấy thì
còn ai dám tới cầu hôn nữa?"

"Không có người tới cầu hôn càng tốt, Tú Dạ sẽ ở bên cha mẹ cả đời." Cô
nhỏ giọng nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.