cánh tay nhỏ bé đang ấn trên môi của nàng quàng qua cổ mình, cũng đem
cặp chân Hàn Tuyết vòng bên hông, Hàn Chiến thở dốc một hơi mới ôn nhu
nói: “Có khỏe không? Ta không nhịn được nữa rồi.”
Hạ thể bị lấp đầy căng trướng khiến Hàn Tuyết liên tục hít sâu, tận lực
buông lỏng chính mình dung nạp vật to lớn tồn tại trong hoa huyệt. Nàng
thậm chí có thể cảm nhận được từng nhịp đập phát ra từ đại nhục bổng Hàn
Chiến ở trong cơ thể mình. Nàng nhấc thân mình nghênh đón, Hàn Chiến
cũng cảm giác được sự cho phép đó liền tiến lên phía trước, cảm giác bị
tràn đầy trong nháy mắt làm Hàn Tuyết không kìm hãm được ưỡn thẳng
lưng ngửa ra sau, nhờ vậy mà Hàn Chiến càng thâm nhập vào trong cơ thể
nàng.
“Ân a. . . . . Thật lớn, thật nóng, ân. . . . . .” Mới chỉ một chút như vậy đã
bị chiếm hết, khiến cho hoa huyệt Hàn Tuyết không tự chủ co rút, từng chút
co lại hút lấy làm Hàn Chiến thoải mái nheo mắt, vừa rúc đầu bên cổ nàng
thở gấp vừa cười: “Vật nhỏ nhạy cảm, đứng kẹp chặt thế chứ, nàng như vậy
làm sao ta động đậy được?” Nói xong liền vỗ nhẹ lên bạch ngọc tuyết đồn
của nàng một cái. “Thả lỏng một chút, để cho ta thương nàng.”
“Đợi đã,” Hàn Tuyết liều mạng hít sâu, đem hai chân mình mở rộng
thêm, giúp hóa giải bớt một phần áp lực căng nứt trong mình. “Hơi đau,
chàng chờ một chút.”
“Đau? Sao lại có thể đau được?” Hàn Chiến theo bản năng nhìn xuống
hạ thể nơi hai người đang hợp chung chặt chẽ, nhíu nhíu máy rậm lo lắng
nói: “Rất đau sao?” Hai người vừa rồi cùng nhau, vốn tưởng rằng nàng đã
thích ứng với to lớn của mình, nhưng....., chẳng lẽ quá vội vàng sao?
“Chàng quá lớn, chịu đựng có điểm đau,” Trong tâm có điểm áy náy nhẹ
vuốt lông mày đang nhướng cao của hắn, dịu dàng thở khẽ nói: “Đừng quá
dùng sức, sẽ đau.”