nặng nề, nhẹ nhàng cọ cọ thân thể nàng biểu lộ tư ý cầu hoan mãnh liệt, làm
thân thể nàng có chút khẽ run, “Đừng, này, đây là đang ở trên kiệu.”
“Vậy để ta ôm hôn nàng chút vậy?” Không đợi Hàn Tuyết đáp lại, Hàn
Chiến liền không nhịn được ấn hạ sau vành tai nàng vô số hôn kí nóng
bỏng, “Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, nàng làm ta thật muốn nàng.”
Hơi thở không yên đột nhiên che lại cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ
nhếch của Hàn Tuyết, có chút gấp gáp day căn môi mềm đỏ mọng, lưỡi
nhiệt liệt thăm dò, vội vã kiếm tìm cái lưỡi đinh hương đang khẽ run kia.
Nỗi khổ tương tư nửa tháng chia giường làm cho dục vọng Hàn Chiến
tăng vọt, cuộn lấy cái lưỡi ngọt ngào kia liền nhẹ hấp.
“Ân. . . . . .”Hàn Tuyết cau mày rên khẽ, Hàn Chiến dùng lực hút mạnh,
thật giống như muốn hút đi một nửa linh hồn nàng, không để cho nàng chạy
trốn. Cái lưỡi trong miệng có chút bối rối lẩn tránh, chung quy nửa đường
vẫn bị Hàn Chiến chặn lại. Hai người ngươi tới ta đi, ngươi đuổi ta trốn,
nhất thời trong kiệu loan chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp nặng nề cùng thanh
âm hôn mút “sách sách”.
Nụ hôn dần trở nên mãnh liệt, dục vọng như nước lũ tràn bờ không cách
nào kìm nén, Hàn Chiến rung động lấy tay gạt bỏ thăm dò vào trong vạt áo
Hàn Tuyết, tìm được một bên mềm mại liền xoa bóp đè ép, đại chưởng một
bên cũng nhấc làn váy nàng lên, ngăn cách lớp quần thêu vuốt ve bắp đùi
trơn nhẵn.
Loan kiệu rung động, làm cho Hàn Tuyết kịp thời tỉnh hồn lại, vội vàng
bắt lấy bàn tay đè ép ngực mình cùng bàn tay còn lại đang làm loạn giữa hai
chân, gò má tránh thoát động tác hôn từ Hàn Chiến, “Đừng, đừng như vậy,
nơi này. . . . . . Không thể.”
Hàn Tuyết thở gấp nói thầm, ngực dồn dập phập phồng, coi như ngăn
cách qua bàn tay Hàn Chiến, nàng vẫn có thể cảm giác được tim mình đập