CHIẾN THẦN - Trang 107

Bỗng cô nghe thấy thủ lĩnh phân đội Bạch Hổ – một bán thú hình hổ

xinh đẹp – nói: “Phó thống lĩnh, Thống lĩnh đã giao nhiệm vụ gì cho cô
vậy?”

“Tôi cũng không biết.” Hứa Mộ Triều khẽ cười. “Dù sao cũng chẳng

phải chuyện tốt lành gì.”

Thấy Hứa Mộ Triều im lặng trầm tư, đám bán thú đưa mắt nhìn nhau,

cuối cùng đồng loạt nhìn về phía Đại Võ. Đại Võ tỏ vẻ ái ngại rồi lớn tiếng
nói: “Đội trưởng, chúng tôi đã có bàn bạc rồi, nếu Thống lĩnh thực sự muốn
đối địch với cô, chúng tôi nhất định sẽ đứng về phía cô.”

“Không chỉ có riêng chúng tôi đâu.” Viên sĩ quan bán thú hình hổ lên

tiếng: “Năm nghìn binh sĩ cũng nguyện đi theo cô. Nếu phải chết thì tất cả
cùng chết!”

Đêm nay, Hứa Mộ Triều vốn muốn cùng bọn họ bàn bạc kế hoạch binh

biến, nhưng đến khi nghe thấy những lời trung thành tự tận đáy lòng bọn
họ, cô lại yên lặng. Một hồi lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên, cười nói: “Các
cậu nói đùa cái gì thế? Một nhân tài hiếm có như tôi, Thống lĩnh đời nào lại
gây khó dễ? An Lạp, dù có chút mâu thuẫn nhỏ, cũng không đến mức phải
trở mặt. Đánh bài đi, đánh bài đi!”

Đám thú binh cười rộn lên, đều gật đầu nói phải. Dường như thấy Hứa

Mộ Triều nói cũng có lí, vẻ mặt bọn họ bỗng trở nên nhẹ nhõm hơn, vui vẻ
tiếp tục cuộc chơi.

Hứa Mộ Triều ngồi một bên, gối đầu lên bụng con hổ trắng, khoé miệng

chậm rãi cong lên, cô không muốn để đám thú binh nhìn thấy nụ cười chua
chát của mình. Đúng là một đám thú binh ngốc nghếch, đáng yêu! Người
thú luôn trung thành nhất. Nếu thật sự phải nổi loạn thì có lẽ toàn bộ đội

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.