CHIẾN THẦN - Trang 105

Tiêu Khắc cười, nói: “Thống lĩnh bỏ được nó ư?”

Ánh mắt Đồ Lôi liếc qua gương mặt và cơ thể tuyệt mĩ của thiếu niên,

hắn cười lớn, nói: “Có gì mà không bỏ được? Cứ nghĩ tới số phận mà nó và
Hứa Mộ Triều sắp phải gánh chịu, ta lại không kìm được mà cảm thấy vô
cùng hưng phấn.”

Khi mặt trời chiếu những tia sáng tực rỡ của ngày mới, Hứa Mộ Triều

cảm thấy hoàn toàn yên tâm. Không nhận được bất cứ tin tức nào về việc
quân biên phòng bắt được con người, doanh trại của thống lĩnh cũng không
có ai bị bắt trở lại. Điều này cho thấy Thẩm Mặc Sơ đã an toàn trốn thoát.
Cô không buồn chải tóc lẫn rửa mặt, cứ thế chạy thẳng tới doanh trại của
Đồ Lôi với bộ dáng lôi thôi lếch thếch.

“Thống lĩnh. Gã loài người đáng chết kia đã thừa lúc tôi ngủ say mà trốn

mất rồi!” Hứa Mộ Triều tức giận nói, đồng thời chuẩn bị tâm lí sẵn sàng
đón nhận cơn tức giận của Đồ Lôi.

Nhưng kì lạ là Đồ Lôi không hề tức giận, chỉ tỏ ra tiếc nuối một chút,

cũng không trách móc Hứa Mộ Triều nửa câu, mà còn cho cô lui xuống.
Hứa Mộ Triều nhạy bén dự cảm được chuyện sắc xảy đến với mình.

Thẩm Mặc Sơ có thể trốn thoát, rõ ràng là do cô cố ý thả người. Với tính

cách của Đồ Lôi, hắn không đời nào chịu để yên. Thế mà hắn lại không hề
tỏ ra kinh ngạc, thậm chí không cả nổi giận. Điều nay thực sự không bình
thường chút nào.

Hứa Mộ Triều chỉ còn cách cẩn thận hơn, ra vào doanh trại đều đi cùng

những binh lính mạnh nhất đội. Cô biết rõ Đồ Lôi sẽ không vì một con
người mà ra mặt gây khó dễ cho cô, chỉ sợ hắn đánh lén.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.