CHIẾN THẦN - Trang 177

Người cô cứng đờ, hắn lại nói: “Ngày hôm qua, việc em nghi ngờ những

nguyên tắc cơ bản đã khiến tôi bắt đầu tự hỏi một vài điều.”

“Tự hỏi... cái gì?”

“Ý nghĩa sự tồn tại của tôi.” Hắn nói. “Có lẽ sẽ có một ít thay đổi. Chờ

tôi suy nghĩ kĩ càng rồi sẽ nói cho em biết, cũng sẽ viết vào trình tự cải tạo
của em, đến lúc đó, tôi và em sẽ là một thể thống nhất.”

Hắn thực sự xem cô là thú cưng sao? Nhưng cô lại chẳng thấy vinh hạnh

chút nào. Hắn hồn nhiên hơn bất cứ người đàn ông nào cô từng gặp, nhưng
cũng kinh khủng hơn bất cứ ai.

Không, cô ngớ ngẩn rồi sao. Minh Hoằng không phải là đàn ông, hắn là

người máy. Cô cười gượng hai tiếng, lập tức nói lời từ biệt rồi rời khỏi nhà
xưởng. Cô mặc kệ hắn có thực sự hoang mang về nguyên tắc chết tiệt kia
hay không, chỉ biết tám tiếng đồng hồ sắp tới là cơ hội có một không hai, cô
phải liều chết mà nắm lấy.

Ngoài cửa, đám người máy canh phòng nhìn cô trong chốc lát, rồi phá lệ

tiến đến chào theo nghi thức quân đội, sau đó mới đi theo cô, trở về bộ chỉ
huy.

Cô có chút nghi hoặc, chẳng lẽ vì mặc quân phục của Minh Hoằng mà cô

đã khiến đám người máy này hiểu lầm? Thế nên bọn chúng mới hành lễ
theo quân hàm, nhưng vẫn tuân thủ mệnh lệnh trông giữ cô như cũ.

Cô quyết định sẽ mặc bộ quần áo này chạy trốn.

Hoàng hôn buông xuống, bầu trời nhuộm một màu đỏ hồng động lòng

người. Ban đêm, dưới lòng đất này cũng không có gì khác biệt so với ban

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.