CHIẾN THẦN - Trang 229

phải là súng đồ chơi mà chính là khẩu súng lục thứ thiệt của chồng bà. Bà
chăm chú ngắm nhìn dáng vẻ đáng yêu và cánh tay mũm mĩm của cậu bé,
không kìm được khẽ nở một nụ cười.

“Cạch” một tiếng, cửa phòng khách bị ai đó mở ra từ bên ngoài. Người

phụ nữ nghi hoặc ngẩng đầu, sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, khóe
miệng bà lại nở một nụ cười ấm áp.

Viên sĩ quan trẻ tuổi đặt túi hành lí đang cầm trên tay xuống sàn, cả

người khoác bộ quân phục màu xanh biếc, cao lớn, rắn rỏi. Dưới vành mũ
rộng, khuôn mặt màu lúa mạch hiện lên vẻ anh tuấn, kiên nghị của một
quân nhân, rõ ràng có vẻ nổi trội hơn nhưng trong mắt người mẹ, viên sĩ
quan này vẫn chỉ là chàng thiếu niên tuấn tú mới nhập ngũ ngày nào.

“Mẹ!” Anh nhìn người phụ nữ đang rưng rưng nước mắt, nở nụ cười

rạng rỡ.

Đây là kì nghỉ phép mà Thẩm Mặc Sơ vất vả lắm mới xin được trong

suốt gần ba năm qua, anh lập tức trở về nhà thăm mẹ. Nhưng mới đến ngày
thứ hai, mẹ anh đã cảm thấy kì nghỉ phép này thật phí phạm, và bắt đầu
trách móc.

Lúc đó, anh đang ngồi chênh vênh trên chiếc ghế gỗ nhỏ, giúp mẹ nhặt

rau cải. Cho dù là dịu dàng thế nào đi nữa thì mẹ anh cũng không thể không
giống tất cả những người mẹ khác, cứ hễ mở miệng là lại cằn nhằn: “Con
cũng hai mươi mấy tuổi đầu rồi, không còn nhỏ nữa đâu! Đến khi nào mới
đưa bạn gái về nhà ra mắt mẹ đây? Bạn cấp hai của con, đứa nào đứa nấy,
con cái cũng đã năm, sáu tuổi rồi!”

Thẩm Mặc Sơ cười trừ, nói: “Mẹ à, con bận lắm!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.