CHIẾN THẦN - Trang 233

bao buổi chiều khác, hoàng hôn chậm rãi bao phủ, báo hiệu màn đêm đang
dần buông.

Người mẹ ngồi trước bàn ăn, nhìn mặt bàn đầy thức ăn, trong lòng không

khỏi dấy lên niềm vui nho nhỏ. Bà đã nấu những món mà con trai thích ăn
nhất, một mặt, bà mong con trai trở về, nhìn thấy con ăn ngon, bà sẽ càng
vui hơn; mặt khác, bà lại hi vọng con trai xem mắt thành công, tốt nhất là
đưa cô gái đó ra ngoài ăn cơm, không cần về nhà ăn cũng được.

“Ông Thẩm...” Bà nhìn bức ảnh đen trắng treo trên tường, khuôn mặt

người đàn ông trong ảnh tuy dãi dầu sương gió nhưng vẫn rất anh tuấn.
“Con trai chúng ta, gần đây lại lập công... Bây giờ, nó đã là thượng úy trẻ
tuổi nhất trong lực lượng bộ đội đặc chủng toàn quốc rồi.”

Đúng lúc này, bà nghe thấy tiếng mò mẫm ngoài cửa. Bà mỉm cười,

không mang chìa khóa ư? Con trai bà từ nhỏ luôn làm việc cẩn thận chu
đáo, tình huống như vậy rất ít khi xảy ra. An ninh trong khu kí túc xá Sở
Cảnh sát trước nay đều rất tốt, bà chẳng việc gì phải sợ cả... Thế là bà tươi
cười bước ra mở cửa. Khi cánh cửa mở ra, trước mặt bà chính là đứa con
trai ưu tú. Chỉ có điều...

Anh cúi gằm mặt xuống, mái tóc ngắn màu đen che khuất khuôn mặt,

những ngón tay thô ráp màu lúa mạch túm chặt lấy mép cửa chống trộm.
Mà bộ quân phục màu xanh phẳng phiu mới mặc lúc chiều lại rách tươm,
loang lổ vết máu, như thể anh vừa mới chui ra từ một vụ ẩu đả kịch liệt.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Bà hoảng hốt, không hiểu ai lại có bản lĩnh

đánh con trai bà ra nông nỗi này. Lẽ nào gặp phải bọn xã hội đen ư? Bà vội
vàng đưa tay ra định đỡ lấy anh, lại cảm nhận được cánh tay rắn chắc của
anh run rẩy dữ dội.

“Mẹ... chạy đi, mau lên!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.