CHIẾN THẦN - Trang 232

Khi anh vòng qua một bức tường cao, đột nhiên thấy dưới tán cây hòe có

một nhóm hơn hai mươi người tụ tập. Giữa trưa hè nóng bức, trong khu vực
luôn có người canh gác này, bọn họ yên lặng đứng đó không nhúc nhích,
đầu cúi thấp thế kia là định làm gì đây? Thật hết sức quái dị. Mà mùi máu
tươi cứ xộc vào mũi, nồng nặc khiến người ta buồn nôn.

“Bố, mẹ... Con dẫn người tới cho bố mẹ đây...” Phía sau lưng bỗng vang

lên giọng nói yếu ớt của cô gái kia. “Bố mẹ... Bố mẹ... đừng cắn con nữa!”

Thẩm Mặc Sơ vô cùng kinh ngạc quay đầu lại, bất ngờ thấy một cảnh

tượng cực kì kinh khủng.

Cánh tay vẫn giấu kín trong ống tay áo của cô gái lúc này đã giơ lên để

che mặt, để lộ ra những vết cắn sâu hoắm trải rộng, sau đó cô gái nhanh
chóng hạ tay xuống, để lộ khuôn mặt. Cơ mặt của cô ta bỗng nhiên co rút
giống như bị trúng độc, những hoa văn hình bướm màu xám trắng như thể
dây leo, chậm rãi lan từ cổ lên mặt. Nhìn kĩ hơn thì thấy toàn bộ phần da lộ
ra khỏi lớp quần áo trên người cô ta cũng biến thành màu trắng xám, phủ
kín những hoa văn kì quái kia.

“Hừ...” Cô ta cúi đầu, thở hổn hển, đôi con ngươi màu đen chợt biến

thành màu xanh u ám, nhìn chằm chằm vào Thẩm Mặc Sơ, vẻ thiết tha mà
khổ sở.

Cô ta bước từng bước chậm rãi, hình như còn hơi cứng nhắc, về phía

anh. Cùng lúc đó, bên tai anh cũng vang lên tiếng bước chân dồn dập. Thẩm
Mặc Sơ quay đầu lại, thấy rõ đám người ban nãy cũng có màu mắt và màu
da giống hệt cô gái, đang nhe nanh há miệng, xông về phía anh.

Lúc chạng vạng, tại phía nam thị trấn, ánh mặt trời cuối ngày vẫn rực rỡ,

khung cảnh vẫn chìm trong vẻ yên lặng, thanh bình. Chiều hôm đó vẫn như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.