CHIẾN THẦN - Trang 234

Bà nghe thấy giọng nói vốn kiên cường bất khuất của con trai lúc này

bỗng trở nên khổ sở và gắng gượng hơn bao giờ hết, như thể đã dùng hết tất
cả hơi sức. Anh không ngừng gằn giọng nói: “Mẹ... mẹ...”

Giọng nói ấy giống như tiếng nức nở, nghẹn ngào, vô cùng yếu ớt, vô

cùng tuyệt vọng của loài vật. Anh tựa hồ đã mất đi ý thức và khả năng
khống chế, nhưng vẫn đưa ra lời cảnh báo cuối cùng cho mẹ mình. Thế
nhưng con trai lâm nạn, người mẹ sao có thể bỏ chạy một mình được đây?

Cho dù cái giá phải trả chính là tính mạng của mình.

“Mặc Sơ!” Bà sợ đến mức toàn thân run rẩy, cuống quýt hỏi: “Con làm

sao vậy? Đừng làm mẹ sợ. Con khó chịu ở đâu? Mẹ đưa con đi bệnh viện.”

Nhưng không thấy con trai bà trả lời. Sau vài tiếng rên khổ sở kéo dài cả

mấy phút, cuối cùng anh cũng yên lặng. Anh chậm rãi bước từng bước nặng
nề vào trong nhà, đưa tay đóng cửa lại. Rồi anh chậm rãi ngẩng đầu lên.

Mười phút sau.

Bên ngoài không ngừng vang lên tiếng đập cửa rầm rầm và tiếng hô gọi

chói tai: “Chị Thẩm, đã xảy ra chuyện gì vậy? Mau mở cửa ra! Nếu không
tôi sẽ phá cửa xông vào đấy!”

Viên sĩ quan trẻ tuổi ngước đôi mắt màu xanh biếc ra phía cửa, ánh mắt

mờ mịt mà hưng phấn. Anh ném mẩu xương trắng đã gặm sạch sẽ trong tay
xuống đất, sau đó đứng lên, đi thẳng ra cửa. Hành động của anh so với ban
nãy nhanh nhẹn hơn rất nhiều.

Ngoài cửa, ông hàng xóm làm ở Sở Cảnh sát giờ đã về hưu nhìn thấy

Thẩm Mặc Sơ thì thở phào nhẹ nhõm, cau mày, nói: “Tiểu Thẩm, xảy ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.