CHIẾN THẦN - Trang 459

Cố Triệt nhìn khuôn mặt tái nhợt, thiếu hẳn vẻ hồng hào trước đây, trên

cổ còn lưu lại vài vết bầm mờ mờ của cô. Sau vài giây im lặng, dường như
anh có chút bực bội, khẽ cau mày, lạnh nhạt nói: “Bộ chỉ huy của tôi không
cần tham mưu cả người đầy mùi máu. Ba ngày sau, dưỡng thương cho tốt
rồi hãy trở lại báo cáo.”

Nghe giọng điệu sặc mùi ra lệnh của anh, Hứa Mộ Triều không kìm được

thầm nhủ: Những giọt máu này chảy xuống là vì A Lệ đấy! Nhưng cô
không dám nói những lời này ra miệng, chỉ gật đầu, đáp: “Vậy tôi đi đây.”

Cố Nguyên soái không lên tiếng, có lẽ là ngầm cho phép. Hứa Mộ Triều

lập tức xoay người, bước ra ngoài. Cánh cửa tự động từ từ khép lại phía sau.
Lúc này, Hứa Mộ Triều mới quay đầu lại, nhìn cánh cửa lạnh lùng khép
chặt, thở phào nhẹ nhõm.

Cô không kìm được cúi xuống ngửi người mình, nhưng chỉ thấy toàn

mùi thuốc trị thương. Kì thực cô cảm thấy mùi thuốc này rất thơm, liền nở
một nụ cười bất đắc dĩ, tự nhủ, sau này ở trước mặt Cố Triệt, cô vẫn nên cẩn
trọng thì hơn.

Anh không phải là một thanh niên đơn thuần, anh là thống lĩnh của loài

người. Cô đã đọc tiểu sử của Cố Triệt, anh từng chinh chiến bốn phương,
gần như chưa có cuộc chiến nào thất bại, còn có khả năng khiến những kẻ
thù của mình lẳng lặng chết đi, thậm chí là cả gia tộc bị diệt vong. Hứa Mộ
Triều tự nhắc nhở bản thân, chớ có dại mà động vào một người như vậy.
Khoảng cách xa xôi rõ ràng giữa hai người như hôm nay cũng có cái tốt
riêng.

Tuy nhiên Hứa Mộ Triều không thể ngờ tới, vài ngày sau, khoảng cách

này lại bị hai người dùng một phương thức rối rắm để xoá bỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.