CHIẾN THẦN - Trang 457

Một Cố Triệt lạnh lùng tàn nhẫn, một Cố Triệt thâm sâu khó lường hay

một Cố Triệt xa cách và không muốn được người khác thấu hiểu. Nhưng
bất luận tâm tư tình cảm của anh có khó nắm bắt cỡ nào thì chung quy, anh
vẫn là quân, còn cô là thần, anh mạnh còn cô yếu, đó là sự thật không thể
thay đổi được. Mà hôm nay, chỉ có anh mới có thể ngăn chặn được sự càn
quét tàn bạo của đám người máy vào đại lục.

Hứa Mộ Triều lần nữa đi tới trước thư phòng của Cố Triệt, lính gác vội

vã chạy vào, nhỏ giọng thông báo với người ở bên trong, không thấy có
tiếng trả lời. Lính gác gật đầu với cô, ý bảo cô có thể vào. Thế nhưng đối
với Hứa Mộ Triều, tâm trạng lần này không mừng rỡ, nhẹ nhõm như những
lần trước, thay vào đó là sự thận trọng.

Cánh cửa hợp kim sơn màu nâu xám từ từ mở ra, ngoài rèm cửa sổ dày

cộp là bóng đêm yên tĩnh, sâu thẳm, ánh sáng ôn hoà từ ngọn đèn trên bàn
đọc sách phác hoạ dáng người thẳng tắp của anh, đẹp như ánh trăng ngoài
cửa sổ.

Trong nháy mắt, hơi thở của Hứa Mộ Triều chậm lại nửa nhịp. Đây là lần

đầu tiên cô nghiêm túc quan sát Cố Nguyên soái với thân phận thật của anh.
Có lẽ anh mới trở về phòng cách đây không lâu, đôi găng tay màu trắng để
một bên bàn làm việc, trên người vẫn mặc nguyên bộ quân phục màu xanh
da trời, mấy chiếc khuy ở cổ áo đã được cởi ra, để lộ áo sơ mi trắng tinh,
phẳng phiu. Trang phục này khiến anh có phần xa lạ, tràn đầy vẻ nam tính,
nhàn nhã.

Chiếc nón lính cũng được để cùng chỗ với đôi găng tay, mái tóc ngắn

màu đen dính chặt lên thái dương và trên trán anh. Mà khi anh ngẩng đầu
lên, gương mặt nghiêm nghị, sáng ngời ấy chẳng khác nào một vành trăng
non nhô lên từ mặt biển đêm, sáng trong, thuần khiết, gần như không có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.