CHIẾN THẦN - Trang 458

điểm nào khác biệt so với cậu thiếu niên tuấn mĩ trong trí nhớ của Hứa Mộ
Triều.

Chỉ trừ ánh mắt.

Cho dù là lạnh lùng nhưng ánh mắt vẫn đủ rạng rỡ như ánh hào quang.

Nếu nói ánh mắt của Cố Lệ giống như một viên ngọc dịu dàng, trong nét
trong trẻo ẩn hiện vẻ bi thương thì Cố Triệt lại có ánh mắt rực sáng như kim
cương, vĩnh viễn trống trải, lạnh lùng mà không kém phần sắc sảo.

“Tôi sẽ gia nhập bộ tham mưu.” Hứa Mộ Triều đứng cách Cố Triệt năm

mét, nói bằng giọng không hề kiêu ngạo cũng chẳng tự ti.

Cố Nguyên soái đặt màn hình tinh thể lỏng mini trên tay xuống, những

ngón tay thon dài đưa lên xoa vùng chân mày nhức mỏi, sau đó ngước mắt
nhìn Hứa Mộ Triều một cách chăm chú, lạnh nhạt hỏi: “Vết thương lành rồi
sao?”

“Không có gì đáng ngại nữa. Ngày mai tôi có thể đến trình diện được

rồi.” Hứa Mộ Triều nói.

Cố Triệt đột nhiên đứng lên, dưới ánh trăng xen lẫn ánh đèn, bóng người

màu xanh dương càng toát lên vẻ gầy gò, lạnh lẽo. Anh đứng cách cô vài
bước chân, khẽ cúi đầu, cô gần như có thể thấy rõ đôi mắt sâu thăm thẳm
dưới mái tóc đen của anh. Cô bất giác kinh ngạc, trong đầu bỗng nảy ra một
suy nghĩ, tại sao mắt của hai anh em họ Cố này lại có thể đen lay láy và
trong suốt như mắt trẻ con thế nhỉ?

“Ba ngày sau.” Anh cất giọng trầm thấp, rõ ràng.

“Gì cơ?” Cô nghi hoặc nhìn anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.