CHIẾN THẦN - Trang 517

“Lúc tôi đến nơi, ba nghìn người thú chỉ còn lại ba trăm.” Tư lệnh Thôi

chậm rãi nói. “Bọn họ gần như đã phát điên, suýt chút nữa còn đánh lại cả
quân ta, mà trong miệng bọn họ đều lẩm bẩm ba chữ: Hứa Mộ Triều.”

Lúc hội nghị kết thúc, tâm trạng của tất cả những người tham dự đều

kích động và bi thương không sao tả xiết. Thậm chí còn có sĩ quan nói rằng
nhất định phải đi tạ tội với Hứa Mộ Triều, xin lỗi vì mình đã xem thường
thú tộc, nhưng khi nghe nói sáng sớm hôm nay cô mới trở về căn cứ và ngủ
đến bây giờ vẫn chưa dậy thì đành thôi.

Quan Duy Lăng và Tạ Mẫn Hồng xem đoạn video đó xong cũng không

giấu nổi vẻ xúc động. Hai người đi phía sau Nguyên soái chừng mười mét,
trở lại phòng chỉ huy. Tạ Mẫn Hồng thấy sắc mặt Quan Duy Lăng có vẻ
nặng nề thì cười, nói: “Cậu lo lắng cho cô ấy hả?”

Trước đây, khi bị anh ta trêu chọc như vậy, Quan Duy Lăng chỉ cau mày

tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng hôm nay lại không hề phản bác mà chỉ trầm ngâm
nói: “Nếu như A Lệ cũng được xem đoạn video hôm nay, hẳn là cậu ấy sẽ
rất đau lòng.”

Tạ Mẫn Hồng hơi sững sờ, liếc mắt nhìn Nguyên soái cách đó không xa,

rồi lại trừng mắt với Quan Duy Lăng. Quan Duy Lăng hiểu ẩn ý trong ánh
mắt của Tạ Mẫn Hồng, ở khoảng cách gần như vậy, Nguyên soái hoàn toàn
có thể nghe thấy những lời này. Họ đã sớm thống nhất với nhau rằng sẽ
không nhắc tới A Lệ nữa.

Sau đó, Quan Duy Lăng vốn luôn ngay thẳng, thật thà và trung thành với

Nguyên soái bỗng nhiên lại nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao gầy phía
trước, chậm rãi nói: “Anh nói xem, có phải vì chúng ta dùng Hứa Mộ Triều
làm mồi nhử nên mới thành công dụ được quân đoàn người máy lọt vào
vòng vây không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.