CHIẾN THẦN - Trang 518

“Không, cậu nói sai rồi!” Tạ Mẫn Hồng kiên định nói. Anh ta nhớ tới

cuộc trò chuyện với Nguyên soái trước khi trận đánh diễn ra, trong lòng
không khỏi buồn bã, liền thấp giọng nói: “Nguyên soái đối với cô ấy, không
phải như cậu nghĩ đâu.”

Trong khi đó, Cố Nguyên soái đang bước vào phòng chỉ huy lại làm như

không hề nghe thấy gì. Anh đặt một bàn tay đeo găng trắng như tuyết lên
nắm cửa kim loại màu bạc, mái tóc đen ẩn dưới vành nón lính, khuôn mặt
nhìn nghiêng đẹp tựa bức tượng điêu khác toát lên vẻ lạnh lùng, vô cảm.

Chương 52: Vị Nguyên soái cô độc


Khi tỉnh lại, Hứa Mộ Triều nghe thấy tiếng gió thổi ào ào báo hiệu cơn

dông sắp đến. Bầu trời ngoài cửa sổ âm u lạ thường, còn chưa tới hoàng hôn
mà đã tối sầm, đất trời nối liền một mảnh.

Hứa Mộ Triều vẫn ở căn phòng ngày trước, có điều phòng ốc rõ ràng đã

được người khác thu dọn sạch sẽ. Cô phát hiện mình đang mặc một bộ quần
áo màu xám, trên tay cắm ít nhất năm ống truyền dịch, bên cạnh giường là
một chiếc máy theo dõi các chỉ số sinh lí của cô.

Trên chiếc tủ nhỏ đầu giường có một bát cháo loãng nóng hổi. Cô gắng

gượng ngồi dậy, đầu óc choáng váng, cau mày giật những ống truyền ra
khỏi tay mình, bưng bát cháo lên, uống một hơi cạn sạch, thế nhưng trong
bụng vẫn nhộn nhạo bởi cơn đói.

Cô chưa kịp cất tiếng gọi người hầu thì bên ngoài hành lang đã vang lên

tiếng bước chân vội vã của ít nhất hai, ba người. Một nữ bác sĩ tuổi còn rất
trẻ và hai hộ lí nhanh chóng bước vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.