CHIẾN THẦN - Trang 520

Đại Võ đột nhiên im thin thít.

“Năm nghìn hai trăm sáu mươi bảy giờ còn lại ba trăm hai mươi mốt.”

Anh ta lo lắng nhìn Hứa Mộ Triều, đáp. “Tôi dẫn theo một nghìn quân
thuộc Đại đội 5 đi, giờ còn lại chưa tới năm mươi người.”

Hứa Mộ Triều quay đầu nhìn sắc trời u ám bên ngoài cửa sổ. Những tia

sét rạch ngang bầu trời, sấm sét không ngừng gào thét trên các tầng mây
xám xịt, thế nhưng mãi vẫn không thấy giọt nước mưa nào rơi xuống.

“Đội trưởng... cô đừng quá đau lòng, hãy dưỡng thương cho thật tốt.”

Đại Võ lo lắng nhìn cô chằm chằm.

“Cậu đi đi.”

Nữ bác sĩ đứng bên cũng lên tiếng: “Anh đi đi. Thượng tá cần phải nghỉ

ngơi.”

Đại Võ ngượng ngùng đi ra, lúc tới cửa lại quay đầu nhìn lại. Hứa Mộ

Triều có chút bực bội nhìn theo cậu ta, thấy cậu ta mấy lần muốn nói gì đó
lại thôi, mãi lâu sau mới dứt khoát lên tiếng: “Đội trưởng, hôm trở lại doanh
trại, trông cô vẫn bình thường, bọn tôi cứ nghĩ cô chỉ mệt quá mà nằm
xuống ngủ một giấc. Nếu như không có bác sĩ kiểm tra cho cô, phát hiện cô
cũng bị thương nặng không kém gì các binh sĩ khác thì thiếu chút nữa... Lúc
đó, chúng tôi mới biết cô không phải đang ngủ mà là hôn mê bất tỉnh. Sự
sống của cô, đối với chúng tôi mà nói, còn quan trọng hơn tất thảy mọi thứ
trên đời này. Vì thế, xin cô đừng quá đau buồn cho những thú binh tử trận,
bọn họ ngã xuống nơi chiến trường có cô dẫn dắt đã là một sự hi sinh vô
cùng ý nghĩa. Thật đấy!”

Hứa Mộ Triều im lặng một lát rồi mới nói: “Tôi biết rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.