CHIẾN THẦN - Trang 522

nhưng khi cô muốn đứng lên thì lại phát hiện cơ thể mình chẳng còn chút
sức lực.

Cô ngồi trở lại xô pha, định nghỉ ngơi một lát cho đỡ choáng rồi mới rời

đi.

Mới sẩm tối mà sắc trời đã tối đen. Tiếng sấm rền vang như thể có người

cầm búa tạ ra sức nện lên nền trời. Gió đột nhiên ngừng thổi, chỉ nghe “ào”
một tiếng lớn, sau đó mưa trút xuống như thác đổ, trong nháy mắt bao phủ
cả bầu trời là một màn mưa trắng xoá.

Hứa Mộ Triều bật khóc tỉnh dậy trong cơn mưa.

Thật quái lạ! Cô luôn là người kiên cường, sắt đá trên mọi chiến trường,

thế mà lần này, trong mơ, nhìn thấy từng người thú lần lượt ngã xuống bên
cạnh mình, trong lòng cô không khỏi dấy lên nỗi đau đớn vô bờ, chua xót
như đứt từng khúc ruột.

Bởi vì số binh lính thương vong thực sự quá lớn.

Cô nhìn quanh một vòng, thư phòng vẫn yên ắng như cũ. Cô thở phào

nhẹ nhõm đưa tay gạt những dòng lệ ướt đẫm hai gò má, cảm thấy sau khi
ngủ được một giấc, sức khoẻ đã hồi phục lại chút ít.

Cố Triệt vẫn chưa quay về ư?

“Chết tiệt!” Cô không nhịn được, nghẹn ngào chửi một câu.

“Tỉnh rồi sao?” Một giọng nói trầm ổn, rõ ràng vang lên giữa cơn dông

tố, nghe mà lạnh cả người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.