CHIẾN THẦN - Trang 524

nghìn bảy trăm người kia đấy! Bốn nghìn bảy trăm anh em thú tộc đang
sống sờ sờ, bỗng nhiên tử trận...

“Tại sao cô lại khóc?” Anh đột nhiên hỏi, vượt ra ngoài dự liệu của cô.

“À vâng...” Cô thở hổn hển, nói. “Tôi không thể mạnh mẽ được như Cố

Nguyên soái, người không đau lòng trước sự sống chết của hàng vạn người.
Tôi không nỡ để bọn họ chết. Nhưng lần sau, nếu như Nguyên soái muốn
lấy Hứa Mộ Triều tôi ra làm con tốt thí thì cứ nói thẳng, tôi nhất định sẽ
nghe theo, chỉ xin ngài đừng đẩy các chiến hữu của tôi cùng xuống mồ.”

Một tiếng sấm nổ vang trời, mưa càng lúc càng lớn, ập xuống như thác

lũ, tựa hồ ông trời quyết phải tưới đẫm mảnh đất này mới thôi.

Hứa Mộ Triều rốt cuộc cũng nói ra được những lời bất kính chôn sâu

trong lòng bấy lâu, cảm thấy thoải mái như đã trút được cơn giận. Cô tuyệt
nhiên không hối hận. Nhưng có lẽ vì tâm trạng được thả lỏng ít nhiều mà cô
bỗng nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, toàn thân mềm nhũn.

Cô mơ mơ màng màng ngả người xuống xô pha. Một cơn gió nhẹ đột

nhiên thổi tới, một bóng người nhanh như điện xẹt lao đến bên cô.

Bên hông chợt bị ôm chặt, Hứa Mộ Triều hoảng hốt ngẩng đầu, lại chỉ

thấy một bờ vai trong chiếc sơ mi trắng, trong bóng tối mịt mù, gương mặt
anh tuấn của Nguyên soái cũng trở nên mơ hồ.

Có lẽ là vì ngồi trước cửa sổ đã lâu nên từ người anh toát ra làn hơi lạnh

toát, đối lập hoàn toàn với cơ thể nóng bừng của cô. Cảm giác mát lạnh này
nhất thời khiến cô tỉnh táo hơn nhiều, cô gắng sức mở mắt ra, liền thấy đôi
mắt lạnh băng của anh như xuyên thấu bóng tối âm u, đau đáu nhìn cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.